Bên trong xe rất yên tĩnh.
Phó Diệc Phàm chuyên tâm tập trung lái xe.
Tống Vân Thùy thu suy nghĩ của mình lại sau đó nhìn lên gương chiếu hậu bên trong xe một cái.
Trong gương chiếu hậu phản chiếu gương mặt tuấn tú của Phó Diệc Phàm, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan thâm thúy lập thể, vẻ mặt lạnh nhạt luôn khiến cho cô ta không thể đoán ra.
“Tại sao phải cứu tôi?” Tống Vân Thùy hơi không kiềm chế được hỏi.
Bên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức sắp đè nén.
“Ông cố dặn dò” Phó Diệc Phàm thờ ơ trả lời.
Tống Vân Thùy bất giác nhíu mày, đôi môi đỏ mọng cong lên một cái, bàn tay đặt trên tay vịn trên cửa sổ xe vô thức siết chặt.
Sau đó, bên trong xe lại yên tĩnh.
Cô ta không hỏi nữa, anh cũng chưa từng chủ động bắt chuyện.
Nhưng lúc này chỉ có một mình cô ta là rất khó chịu trong lòng.
Bởi cô ta rõ ràng đã ý thức được một vấn đề.
€ô ta thích người đàn ông khiến cô ta không đoán ra được này.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Tân.
Phó Diệc Phàm thấy Tống Vân Thùy ngồi phía sau không có động tĩnh, vì vậy xoay người nhìn một chút.
Lúc này, Tống Vân Thùy đang ngồi dựa vào phía sau, ôm túi xách trong lòng điềm tĩnh ngủ.
Nhưng Phó. Phàm vẫn không chút do dự liền đánh thức cô ta: “Cô Tống, đến nơi rồi”
Tống Vân Thùy chậm rãi mở mắt ra, thấy Phó Diệc Phàm đang nhìn mình, liền vội vàng nói một tiếng “Cám ơn”, rồi sau đó đứng dậy xuống xe.
Cửa xe vừa đóng lại, Tống Vân Thùy vốn định chúc Phó Diệc Phàm đang ngồi ở ghế tài xế “Ngủ ngon”, ai ngờ anh lại chạy xe luôn, nghênh ngang đi trong bóng đêm.
“Tại sao không nói với cậu chủ nhà họ Phó đó là con thích cậu ta?”
Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng hỏi phiền muộn của một người phụ nữ.
Tống Vân Thùy xoay người lại mới nhìn thấy mẹ Tống Thiên Thanh chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước cửa.
“Mẹ, buổi tối lạnh lắm, mau vào nhà thôi!” Tống Vân Thùy đi tới trước mặt Tống Thiên Thanh, cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai Tống Thiên Thanh.
Tống Thiên Thanh không thuận theo không buông tha nói tiếp: “Con thích cậu ta thì nên chủ động theo đuổi cậu ta đi! Có phải con ngại Sơ Hạ không? Con đừng lo lắng về chuyện của Sơ Hạ. Sơ Hạ nói với mẹ, chỉ cần mẹ ly hôn với bố con bé. Con bé sẽ không dây dưa với Phó Diệc Phàm nữa”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Tống Vân Thùy kinh ngạc nhìn Tống Thiên Thanh.
Tống Thiên Thanh nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói: “Sơ Hạ nói với mẹ, thật ra con bé cũng không thích Phó Diệc Phàm, đơn thuần chỉ là vui đùa với Phó Diệc Phàm thôi. Hơn nữa con bé còn nói, nếu muốn con bé buông tay Phó Diệc Phàm. Điều kiện đầu tiên là mẹ phải ly hôn với bố con bé. Con bé sẽ chấp nhận cắt đứt không qua lại với Phó Diệc Phàm nữa”
“Chú Tân có biết chuyện này không?” Tống Vân Thùy có chút căm tức hỏi.
Tống Thiên Thanh khẽ lắc đầu một cái: “Mẹ định đợi hai ngày nữa rồi mới nói với chú Tân của con chuyện này, tất nhiên mẹ sẽ không nói Sơ Hạ là nguyên nhân. Mẹ sẽ tự mình mượn cớ ly hôn với chú Tân của con”
“Tân Sơ Hạ thật là quá đáng!” Tống Vân Thùy tức giận quát.
Tống Thiên Thanh lại dò xét hỏi: “Vừa rồi Phó Diệc Phàm đưa con về nhà, hai đứa đã tốt hơn chưa?”
“Mẹ, chuyện của Sơ Hạ con sẽ đi giải quyết. Mẹ không cần phải nói với chú Tân chuyện ly hôn” Tống Vân Thùy hỏi một đẳng, trả lời một nẻo, kiềm chế cơn tức giận trong lòng, cùng Tống Thiên Thanh đi vào nhà.
Bên kia.
Trên đường trở về biệt thự nhà họ Phó, Phó Diệc Phàm đột nhiên nhận được điện thoại của Tân Sơ Hạ.
“Alo, Phó Diệc Phàm, một trăm nghìn anh em giang hồ cần cấp cứu!” Giọng Tân Sơ Hạ mang theo chút vô cùng bất đắc dĩ cầu xin.
Phó Diệc Phàm nhìn chăm chú phía trước, bình tĩnh hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”