“Hỏi sai đường, tiến vào nhầm chỗ?” Ông chủ khàn khàn cười nói: “Cô gái nhỏ, ở chỗ này của tôi không cung cấp thuốc hối hận”
Tân Sơ Hạ mấp máy môi, cố gắng giả trang một dáng vẻ rất bình tĩnh, nói: “Tôi đến nơi này không có mong muốn gì cả, anh có thể làm gì được tôi?
“Nếu như cô thật sự không có mong muốn gì thì cô sẽ không tới đây” Ông chủ không cho là đúng nói.
Tân Sơ Hạ cắn chặt hàm răng, vẫn như cũ kiên trì với cách nói ban đầu của mình: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là vào nhầm chỗ”
“Có ý tứ!” Ông chủ thở nhẹ một tiếng: “Cô là người duy nhất đã đến chỗ này của tôi mà còn dám nói là vào nhầm chỗ”
“Vậy hiện tại tôi có thể đi được rồi chứ?” Tân Sơ Hạ hỏi lại.
Ông chủ giơ tay lên, vỗ tay phát ra tiếng.
Ở chỗ tối bên cạnh có một người phụ nữ trang điểm giống như miêu nữ lang bưng lên một cái khay đi về phía Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ nhìn cái khay trên tay người phụ nữ, trong khay đặt một cái ly đế cao, trong ly có chất lỏng màu đỏ đậm.
“Đây là rượu đỏ năm tám mươi hai, dùng để chiêu đãi khách quý.
Nếu như cô Tân đã vô dục vô cầu, như vậy cô uống hết ly rượu này, chúng ta sẽ trở thành bạn bè, vậy là cô Tân có thể rời khỏi đây…” Ông chủ bình tĩnh nói.
Tân Sơ Hạ tức giận nói: “Thật xin lỗi, tôi không muốn trở thành bạn bè với anh.”
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không muốn nói nhảm với người đàn ông này chút nào.
Chỉ có điều hiện tại điều khiến cô lo lăng bất an chính là vì sao bố của cô đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì?
Nếu như bố nhận điện thoại của cô nhưng lại phát hiện cô không nói gì mà là nói chuyện kỳ lạ với một người kỳ quái, như vậy bố hẳn sẽ lập tức sai người đến tìm cô.
Thế nhưng bây giờ, có lẽ đã qua đi hơn mười phút, hoặc hơn hai mươi phút? Vì sao ngay cả một chút phản ứng cũng không có?
Tân Sơ Hạ bắt đầu có hơi lo lắng bất an.
“Nếu như cô Tân đã không nể mặt tôi như thế, như vậy tôi cũng không cần gì phải nói chuyện khách sáo với cô rồi” Thanh âm của ông chủ kia vẫn trầm khàn như cũ.
Anh ta nâng lên bàn tay đeo găng tay màu đen, vẽ ra một vòng tròn khó hiểu ở giữa không trung.
Tân Sơ Hạ còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên có một cái tay đưa tới, cầm theo một thứ giống như là khăn lông che lại mũi và miệng của cô.
Giây tiếp theo, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Thời gian thoáng cái đã qua hai ngày.
Hai ngày này Tống Vân Thùy luôn nhận được hoa hồng do một người đàn ông tên là “Chiến” tặng, cô ta tìm bên trong vòng bạn tốt của mình một vòng cũng không thấy có người đàn ông nào trong tên có một chữ “Chiến” này.
Đối với chuyện này, từ trước đến nay cô ta đều rất nhạy cảm, trong lòng dâng lên hoài nghi, có phải là người tên “Tào Quốc Chiến” mà ngày đó đi đánh bi-a đã quen biết hay không. Huống chỉ Phó Diệc Phàm còn cảnh tỉnh cô ta, yêu cầu cô ta đừng có lui tới với người đàn ông tên Tào Quốc Chiến này.
Hoa hồng cũng giống như trước đây, tất cả đều bị cô ta tiện tay ném vào trong thùng rác.
Cô ta không phải loại phụ nữ ngu ngốc, Phó Diệc Phàm sẽ không vô duyên vô cớ nói cho cô ta những lời kia.
Nhàn rỗi quay trở về biệt thự nhà họ Tân, Tống Vân Thùy tắm rửa xong đi ra thì thấy Tống Thiên Thanh bưng một bát tổ yến đi vào trong phòng ngủ của mình.
“Vân Thùy, mẹ hầm tổ yến cho con này, con mau nhân lúc nóng mà ăn đi” Tống Thiên Thanh mỉm cười nói.
Tống Vân Thùy lo lắng Tống Thiên Thanh bị bỏng liền vội vàng đi tới, cầm bát tổ yến từ trong tay Tống Thiên Thanh đặt ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh.
“Mẹ, về sau mẹ gọi con là được, tự con sẽ xuống dưới lầu ăn. Cần gì phải bưng lên đây, lỡ như bị bỏng thì phải làm sao?” Tống Vân Thùy khiển trách nói.
Tống Thiên Thanh nhếch miệng cười một tiếng: “Mẹ sợ con quên mà: Tống Vân Thùy nhìn Tống Thiên Thanh, mỉm cười nói: “Con không quên, chỉ là có những lúc không muốn ăn mà thôi”
“Vậy bây giờ con ăn đi, mẹ ở đây nhìn con ăn” Tống Thiên Thanh nói tiếp: “Ăn tổ yến tốt cho thân thể, gần đây con gầy đi rồi”
“Đúng rồi, mẹ, gần đây sao không nhìn thấy Sơ Hạ trở về?” Tống Vân Thùy bỏ khăn lau trên tay xuống, bứng lên bát tổ yến rồi ngồi xuống trên ghế sô pha, bắt đầu ăn.
Vừa nhắc tới Tân Sơ Hạ, Tống Thiên Thanh liền không có sắc mặt tốt: “Trông đợi nó về để làm gì? Không trở về lại càng tốt!”
“Mẹ!” Ngữ khí Tống Vân Thùy nhất thời trùng xuống: “Mẹ không thể nói những lời như vậy!”
“Sau khi mẹ gả vào đây, mẹ đối xử với Sơ Hạ không tốt sao? Chuyện gì cũng theo ý nó! Nhưng nó thì làm cái gì?” Tống Thiên Thanh có hơi uất ức, nghẹn ngào nói: “Nó phá hỏng chuyện hôn nhân của con!”
Hơn nữa, hôm ấy bà ta còn quỳ xuống trước mặt Tân Sơ Hạ, cầu xin Tân Sơ Hạ đừng phá hỏng chuyện hôn nhân của con gái mình.
Nhưng mà kết quả, Tân Sơ Hạ lại làm cái gì?
Tống Thiên Thanh càng nghĩ, trong bụng lại dâng lên tức giận cùng oán trách.
Tống Vân Thùy nghe Tống Thiên Thanh nói xong thì cười khổ: “Cho dù Sơ Hạ không làm ầm lên thì Phó Diệc Phàm cũng không thể cưới con: “Con đang nói cái gì thế? Ông cụ Phó cùng bà Phó đều rất thích con” Tống Thiên Thanh không cho là đúng n Tống Vân Thùy thoải mái cười cười, nói: “Người lớn thích thì cũng làm được gì? Anh ta lại không thích con.”
Tống Thiên Thanh lại căn nhẫn: “Con có thể nghĩ biện pháp để nó thích con mà!”
“Con để anh ta thích con?” Tống Vân Thùy lập tức cảm thấy lời nói của mẹ mình có chút buồn cười: “Con có cần phải đi suy nghĩ biện pháp để khiến một người đàn ông thích sao?”
“Sở dĩ mẹ nói như vậy là bởi vì mẹ nhìn ra được, con thích cậu chủ nhà họ Phó kia” Tống Thiên Thanh rất thương tiếc mà nhìn con gái mình.
Không ai hiểu con bằng mẹ, con gái bà ta thích ai, người làm mẹ như bà ta sao có thể không nhìn ra cho được?
Tống Vân Thùy ngồi thẳng sống lưng, ra vẻ bình tĩnh cầm lấy thìa, uống một ngụm tổ yến, nhẹ nhàng lạnh nhạt trả lời: “Mẹ, mẹ nhìn lầm rồi, con không thích anh ta!”