Tân Sơ Hạ vẫn tiếp tục nói, thấy Phó Diệc Phàm không trả lời, sắc mặt của anh còn rất bình tĩnh, bỗng nhiên cô không biết mình nên nói gì tiếp theo.
Trong phút chốc, hai người đều không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh đến mức Lốc Xoáy đang gục đầu trên mặt đất cũng ngóc đầu lên, hai con mắt chú chó tròn xoe nhìn thẳng vào bọn họ.
“Nhà của Lốc Xoáy đã được lắp đặt xong rồi, tôi đi đây” Phó Diệc Phàm vặn xong cái vít cuối cùng, đặt cái tua vít trên tay xuống rồi đứng dậy khỏi mặt đất.
Tân Sơ Hạ theo phản xạ hỏi: “Hay là, anh ăn xong rồi hãy đi?”
“Không cần đâu, tôi còn có chuyện khác” Giọng điệu của Phó Diệc Phàm có chút lạnh lùng, trên khuôn mặt anh hiện lên chút chán ghét mờ nhạt.
Tân Sơ Hạ nhìn anh, cảm thấy nghi ngờ.
Cô không ép anh ở lại, nhìn anh tạm biệt Lốc Xoáy và rời đi.
Đi rất nhanh, thậm chí hơi khó giải thích.
Tân Sơ Hạ khó quay sang nói chuyện với Lốc Xoáy: “Lốc Xoáy, mày nói xem, Phó Diệc Phàm, anh ta bị sao vậy? Tao vừa có cảm giác anh ấy đang tức giận, lại vừa có cảm giác không phải như vậy”
“Gâu gâu gâu!” Lốc Xoáy sủa ba lần giống như nó có thể hiểu được cô.
Tân Sơ Hạ chép miệng: “Nếu bây giờ có máy phiên dịch ngôn ngữ cho chó thì tốt rồi”
Bởi vì cô cảm thấy răng Lốc Xoáy có thể hiểu những gì cô nói, nhưng cô không thể hiểu những gì Lốc Xoáy muốn nói.
“Có phải anh ta tức giận vì sắp kết hôn với Tống Vân Thùy mà bị ông cố giấu kín không?” Tân Sơ Hạ lẩm bẩm, đồng thời cũng đồng cảm nói: “Haiz, nếu ông mình cũng ép mình lấy chồng thế này, chắc mình cũng sẽ giận mất”
Khi Phó Diệc Phàm rời đi, Tân Sơ Hạ cảm thấy rằng anh đã biến mất khỏi thế giới của mình trong vài ngày.
Hôm nay, sau khi cô nghiên cứu ở nhà kính xong thì trở về sớm để tranh thủ cùng Lốc Xoáy đi dạo, không ngờ lại gặp được Tống Vân Thùy và mẹ cô ta là Tống Thiên Thanh vừa đi ra từ trung tâm mua sắm cao.
cấp.
“Con đó, cô dâu thì phải có dáng vẻ giống cô dâu. Tất cả mọi thứ trong phòng tân hôn đều phải mới” Tống Thiên Thanh cười nói với nở một nụ cười trên môi.
Tân Sơ Hạ tình cờ nghe thấy những lời này, cô ta có chút bối rối không thể giải thích được.
Tống Vân Thùy nhìn thấy Tân Sơ Hạ trước, theo bản năng kéo tay mẹ của mình, Tống Thiên Thanh vốn là muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tân Sơ Hạ, bà ta lập tức thay đổi lời nói: “Sơ Hạ, khi nào thì chuyển về nhà? Chị gái con sắp kết hôn, nếu được hãy làm phù dâu cho chị gái con đi? “
“Tống Thiên Thanh, con gái bà đã sắp kết hôn với Phó Diệc Phàm, vậy khi nào bà sẽ thực hiện lời hứa với tôi là ly hôn với bố tôi?” Tân Sơ Hạ lạnh nhạt hỏi.
Tống Vân Thùy cau mày không vui khi nghe những lời khó nghe của Tân Sơ Hạ.
Me của Tống Vân Thùy cũng trả lời không mấy thân thiết với Tân Sơ Hạ: “Vân Thùy của dì lẽ ra đã được gả cho cậu chủ nhà họ Phó từ lâu rồi. Nếu con không nhúng tay vào bắt dì phải nói những điều trái ý mình.
Dì có thể chấp nhận chuyện đó sao?”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa” Tống Vận Tịch thuyết phục, sau đó nhìn Tân Sơ Hạ, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Diệc Phàm sắp kết hôn. Tôi không mong nhận được sự chúc phúc của cô, nhưng tôi hy vọng cô đừng đến phá hoại đám cưới của tôi với Phó Diệc Phàm. Người tôi ghét nhất là kẻ thứ ba”
“Tống Vân Thùy, ý của cô là gì?” Tân Sơ Hạ nghe được lời nói Tống Vân Thùy, đột nhiên trong lòng nổi giận.
Lời nói của Tống Vân Thùy rất sắc bén, giọng điệu càng thêm sắc bén hơn: “Tôi gặp Phó Diệc Phàm sớm hơn cô, đồng thời, tôi cũng là đối tượng trong hợp đồng hôn nhân của nhà họ Phó. Nếu cô đã biết thì trong thời gian này, cô đã làm gì với tôi và Phó Diệc Phàm? Hành động của cô có khác gì người thứ ba không?”
“Tống Vân Thùy, cô đừng tự cho mình là đúng. Cá nhân tôi, tôi không có hứng thú với cô và Phó Diệc Phàm” Tân Sơ Hạ tức giận giậm chân.
Thật ra, lúc còn nhỏ, cô bị trầm cảm nhẹ do thiếu sự quan tâm và sự chia sẻ của bố mẹ.
Khi đó, cô như một người câm, không muốn nói một lời với người khác, cho dù bị bạn học trong trường bắt nạt cô cũng không đáp lại.
Khi sự việc nghiêm trọng, cô sẽ giơ nắm tay nhỏ đánh trả để bảo vệ bản thân, nhưng các bạn trong lớp lại gọi phụ huynh đến chống lưng trước mặt cô giáo, đổi trắng thay đen và đổ tội cho cô.
Cô không thể giải thích, không thể ngụy biện cho chính mình, không thể tự vệ, và không có sự bảo vệ của bố mẹ cô, dường như tất cả mọi thứ đều là lỗi của cô.
Cũng giống như bây giờ, Tống Vân Thùy được mẹ cô ta chống lưng, cô ta có thể trơ trẽn nói rằng cô thế này thế kia.
Tân Sơ Hạ trừng mắt nhìn Tống Vân Thùy, theo phản xạ nắm chặt tay lại.
Lốc Xoáy dường như nhận ra rằng chủ nhân của mình đang tức giận, nên nó hướng về phía Tống Vân Thùy sủa liên tục.