Bên ngoài cửa phòng.
“Cậu như này là đang táy máy tay chân với cô ấy ngay dưới mí mắt của tôi hay sao?” Phó Diệc Phàm khoanh hai tay trước ngực, dựa vào trụ trên hành lang đi, nhìn đồng sự đang mở khóa cửa phòng của Tân Sơ Hạ.
Đồng sự mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, bàn tay đen sì đang mở cửa kia dừng lại, nhìn qua theo tiếng động.
Hai người chỉ giằng co mất hai giây, người áo đen lập tức rút tay lại, chạy về phía cuối hành lang bên kia.
Phó Diệc Phàm thả tay xuống, đuổi theo.
Đồng sự của anh lên cầu thang, chạy thẳng đến gác xép, cuối cùng trèo lên trên nóc nhà.
Đồng sự này mới dừng bước lại, xoay người, nhỏ giọng nói với Phó Diệc Phàm: “Trong cục có người mật báo cho cậu biết sao?”
“Tôi là vệ sĩ được bố cô ấy thuê, phải theo bên cạnh bảo vệ cô ấy hai mươi tư tiếng đồng hồ”
nên, cậu định sẽ mnượn cớ để che chở cô gái này mãi sao?”
“Đúng, có tôi ở đây, các người dù là ai cũng không thể động đến một cọng tóc của cô ấy”
Giọng nói của Phó Diệc Phàm lạnh thấu xương, không cho phép xen vào.
Đồng sự lập tức móc một món đồ từ trong người ra, ném về phía Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm nhận lấy chiếc điện thoại di động được chế tạo đặc biệt mà đồng sự ném cho, mở màn hình ra nhìn một chút, chỉ thấy trên màn ảnh xuất hiện một bức ảnh chụp thi thể.
“Người trong hình là một người dân du mục ở vùng ngoại thành, phát hiện đã chết một tiếng trước ở trong chuồng dê, vết thương trên cổ anh ta là do nanh sói gây ra.
Thế nhưng không phải nanh sói thông thường.
Bên phía đồn cảnh sát cung cấp chứng cứ thu thập được, phát hiện trong ví tiền của người dân du mục kia có tiền, dấu vân tay mới nhất ngoại trừ là của người du mục kia ra, thì chính là Tân Sơ Hạ.
Cho dù hôm nay tôi không mang Tân Sơ Hạ đi, ngày mai cảnh sát cũng sẽ đến tìm cô ấy để lấy khẩu cung.
Chuyện này vốn kinh động đến người của cục đặc chiến chúng tôi, là bởi vì chuyên gia phân tích của cục cảnh sát bên kia nói rằng đây chính là sự kiện mà phần tử khủng bố khơi mào.
Để không dẫn tới khủng hoảng xã hội, vụ án mạng này đã được phong tỏa tin tức với bên ngoài, chúng tôi đang liên kết lại để âm thâm điều tra chuyện này” Đồng sự chậm rãi nói.
Phó Diệc Phàm không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cả ngày hôm nay cô ấy ở với tôi, vì vậy chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả, các người đi tìm manh mối khác đi, đừng quấy rối cô ấy nữa, cảnh sát cũng không được!”
“Ares, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Chuyện lần trước cậu điều động đồng nghiệp trong cục đến phân cục của cục an ninh giải cứu cô gái này, đã bị cấp trên biết cả rồi. Nguyên nhân chính là như vậy, cấp trên mới phái tôi đến đây để tẩy hết toàn bộ trí nhớ có liên quan đến cậu của cô gái này đi. Ares, cậu phải biết rằng, một khi cô bé này biến thành nhược điểm trí mạng của cậu, chúng tôi không ai có thể cứu được cậu đâu” Đồng sự cảnh cáo nói.
Phó Diệc Phàm không đồng ý, lạnh lùng đuổi người: “Tôi không cần các người lên mặt dạy đời tôi! Sau khi trở về xin hãy chuyển lời đến lão đại, bất kể là cục an ninh hay là cục đặc chiến, không ai được phép động đến cô ấy. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
“Ares, cậu phải biết rằng…”
“Có người lên đây, cậu đi nhanh lên!” Tai phải của Phó Diệc Phàm run lên, nghe thấy bên gác xép có tiếng động, cắt ngang lời nói của đồng sự.
Đồng sự muốn nói lại thôi, để không bị những người khác trong lâu đài phát hiện, chỉ có thể xoay người nhảy xuống phía bên kia, bóng hình biến mất trong màn đêm.
Phó Diệc Phàm nhìn đồng sự biến mất, lúc này mới đi một mình về phía gác xép.
Anh vừa mới đi đến miệng thang của gác xép, một tiếng ‘phịch phịch vang lên, có một bóng người té xuống, ngay sau đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết “a” của một cô gái.
Phó Diệc Phàm kinh hãi, nhảy thẳng xuống miệng thang, nương nhờ ánh trăng, anh nhanh chóng bế cô ngã dưới đất lên.
€ô gái theo bản năng ôm lấy cổ của anh, bĩu môi nhìn anh, trong mắt ngập sương mù, mặt nhỏ tràn đầy tủi thân nói: “Đaul”
“Ngã ở đâu vậy?” Anh cau mày hỏi.
Tân Sơ Hạ nghẹn ngào nói: “Mông, tôi…
một cái: “Không có tí thành thật nào cả, anh thả tôi xuống!”
Phó Diệc Phàm không thả xuống, tiếp tục ôm lấy cô đi xuống cửa gác xép.
Tân Sơ Hạ kêu rên nói: “Này! Thả tôi xuống, có nghe thấy không hả?”
“Đưa cô đến phòng, tôi sẽ thả cô xuống:’ Phó Diệc Phàm hời hợt nói tiếp.
Tân Sơ Hạ vẫn rầu rĩ không vui như cũ nói: “Viện cớ!”
“Viện cớ?” Phó Diệc Phàm kình ngạc liếc nhìn Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ phấn chấn bắt đầu nói: “Không phải anh muốn vào phòng tôi lục soát sao? Vậy anh lục soát đi là được rồi! Dù sao thì nhà tôi cũng không có bất kỳ thứ đồ nào của tập đoàn người mạo hiểm, cho anh thoải mái lục soát”
Phó Diệc Phàm ngẩn người ra, nụ cười trên mặt tắt ngúm.
Anh không để ý tới lời nói của cô nữa, ôm cô đến cửa phòng, để cô xuống.
“Đến rồi, ngủ ngon” Anh nhàn nhạt nói, sau đó xoay người muốn đi khỏi.
Tân Sơ Hạ thấy anh không dự định tiến vào phòng của mình, theo.
bảo năng hỏi với một câu: “Này! Phó Diệc Phàm, anh không lục soát sao?”