“Thay mặt bố đi xin lỗi Phó Diệc Phàm đi!” Tân Vũ Bảo buông Tân Sơ Hạ ra, vỗ vai Tân Sơ Hạ một cái, mặt đầy sâu lắng nói.
Tân Sơ Hạ mặt đầy mờ mịt.
Tân Vũ Bảo thu tay về, xoay người vào bên trong phòng thí nghiệm của mình.
Nhìn bóng lưng bố khổ sở tiều tụy biến mất trong cánh cửa, Tân Sơ Hạ cảm xúc lẫn lộn xoay người.
Trong lúc vô thức ngước mắt lên, cô mới nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang đứng dưới đèn đường cách đó không xa.
Tân Sơ Hạ cong môi, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Phó Diệc Phàm, rất thành khẩn mà chân thành cúi thấp đầu nói lời xin lỗi với anh: “Phó Diệc Phàm, thực sự xin lỗi.”
Phó Diệc Phàm hai mắt nhìn chăm chú Tân Sơ Hạ, đột nhiên giơ tay lên.
Đầu ngón tay chỉ cách mấy cm là có thể chạm vào vết thương trên cổ cô.
Nhưng anh lại dừng tay lại giữa không trung rồi buông xuống.
“Đưa tôi đến bệnh viện” Anh không để ý đến lời xin lỗi của cô mà giống như đang cố gắng hết sức ngấm ngầm chịu đựng cái gì đó, giọng nói vừa nôn nóng vừa nặng nề.
Tân Sơ Hạ ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Phó Diệc Phàm.
Nếu không nhìn kỹ cô thực sự đúng là không phát hiện ra lúc này sắc mặt anh đang ửng đỏ, đáy mắt mờ mịt, vài sợi tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, lại rịn ra một lớp mồ hôi nhỏ.
Mới đầu lúc anh ôm Tống Vân Thùy đi ra, không phải rất tốt sao?
Sao bây giờ lại…
“AI Tôi, tôi, tôi,… Lập tức đi lái xe tới đây!” Tân Sơ Hạ phản ứng lại, lập tức chạy đi lấy xe.
Sau khi cô lái xe đến, Phó Diệc Phàm đọc địa chỉ bệnh viện của cậu mình Nhiên Hoàng Minh, vừa lên xe liền năm ngang ra chỗ ngồi phía sau của xe cô, khoanh tay trước ngực, im lặng không lên tiếng.
Tân Sơ Hạ ngồi ở chỗ ghế lái, còn không quên tiếp tục xin lỗi Phó Diệc Phàm, tự trách bản thân sâu sắc nói: “Thực sự rất xin lỗi! Tôi không biết bố tôi sẽ lợi dụng tôi… Hơn nữa còn chuốc thuốc cho anh nặng như vậy… Còn có Tống Vân Thùy cô ấy… Tôi cũng thật sự xin lỗi…
Tôi thật sự xin lỗi hai người…”
“Im lặng một chút” Phó Diệc Phàm nhắm mắt lại, ngột ngạt nói.
Tân Sơ Hạ không thể không biết điều mà im lặng.
Sau khi đến bệnh viện, có một bác sĩ cố tình đến khám bệnh cho.
Phó Diệc Phàm, Phó Diệc Phàm lại để cho bác sĩ kia xem cổ cho cô trước.
Tân Sơ Hạ vội vàng xua tay, khéo léo từ chối: “Chỗ này tôi đã bôi thuốc rồi, cũng không đáng ngại. Hay là bác sĩ cứ khám bệnh cho anh ấy trước một chút đi?”
“Cậu chủ nhỏ, mời cậu đi cùng tôi đến phòng tiêm thuốc một chuyến” Bác sĩ lễ độ cung kính nói với Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm gật đầu một cái, trước khi rời đi cùng bác sĩ còn quay đầu lại dặn dò Tân Sơ Hạ: “Trước khi tôi chưa quay lại thì cô cứ đợi ở chỗ kia không được đi! Món nợ hôm nay cô cứ nghĩ thật kỹ xem phải trả lại tôi thế nào”
“Hả? Tôi…” Tân Sơ Hạ khóc không ra nước mắt, món nợ này sợ rằng nhìn không phải quá rõ sao?
Dù sao cô cũng đã hại anh và Tống Vân Thùy…
Phó Diệc Phàm quay đầu lại, đi theo bác sĩ rời đi.
Bên kia.
Đoàn người Minh Tư Thành đã đưa Tống Vân Thùy đến bệnh viện của Nhiên Hoàng Minh trước đó.
Nhiên Hoàng Minh sau khi biết được tình hình liền sắp xếp người đến tiêm rồi lại tiến hành kiểm tra sức khỏe cho Tống Vân Thùy, sau khi bảo đảm cơ thể cô bé này không còn gì đáng ngại mới rời khỏi phòng bệnh đi làm những chuyện khác.
Trong phòng bệnh VỊP.
Bùi Hạ Sênh nhìn trên giường bệnh, Tống Vân Thùy vẫn đang hôn mê như cũ, một tay chống khuỷu tay, nắm cằm, tám chuyện nói: “Hóa ra Phó Diệc Phàm thích cô gái cao như vậy!”
“Này! Ai bảo cô Phó Diệc Phàm thích cô ta!” Viêm Ái Linh bắt bẻ nói.
Bùi Hạ Sênh vô thức nhìn về phía Minh Tư Thành đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh.
Minh Tư Thành cũng nhìn cô ta sau đó nhún vai một cái ” tôi, tôi cũng không biết gì đâu.”
“Cô gái, vậy cô nói một chút xem nếu Phó Diệc Phàm không thích cô ta vậy sao anh ấy lại phải mạo hiểm cứu cô ta?” Bùi Hạ Sênh nói đầy lý lẽ.