Lạc Vũ cười lạnh phản bác: “Chúng ta đây là bạn tốt sao? Không phải em nói không thích vị hôn phu của em sao? Vậy anh nói anh giúp em thoát khỏi hôn ước ràng buộc này em lại không đồng ý. Mộc Miên, em thấy thái độ này của em có được không?”
“Nhưng mà đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hôn ước là chuyện riêng của em, em không muốn anh bị liên lụy tới. Em coi anh là bạn nhưng không muốn lợi dụng anh”
Nhiên Mộc Miên trâm giọng nói.
Mà câu nói cuối cùng kia của cô không khỏi khiến Lạc Vũ tự cười lạnh.
Đây là câu mỉa mai đến cỡ nào chứ.
Kể từ khi bắt đầu quen biết cô, anh ta và Lâm Tình đã nghĩ đến chuyện lợi dụng cô.
Gia thế của Minh Huy Khang không hề đơn giản, cô thậm chí có thể trở thành em em dâu của anh ta, chắc hẳn gia cảnh cũng không hề đơn giản chút nào.
Xem ra, anh ta và Lâm Tình đã đoán đúng rồi.
“Mộc Miên” Lạc Vũ bỗng nhiên thành ý gọi.
“Ừ?” Nhiên Mộc Miên đáp.
Lạc Vũ cười khổ: “Chị Tình nói đúng, anh bị mắc chứng trâm cảm”
“Anh yên tâm, em sẽ giúp anh tìm được bác sĩ giỏi nhất đến chữa bệnh cho anh”
Nhiên Mộc Miên thề thốt.
Lạc Vũ thấp giọng cảm ơn: “Không cần đâu, bệnh này của anh cũng không vội”
“Không, nhất định sẽ chữa khỏi, anh không được từ bỏ bản thân như vậy” Mộc.
Miên vừa nói xong câu này, chuông reo lên một âm thanh dễ chịu, cô lại nói tiếp: không nói chuyện với anh nữa, em phải vào lớp rồi”
“Ừm, tạm biệt” Lạc Vũ đáp.
Nhiên Mộc Miên vội vàng nói: “Lần sau chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Nói xong cô lập tức ngắt chuông điện thoại Lạc Vũ nhìn xuống cuộc gọi trên màn hình điện thoại, bất lực mỉm cười.
Cô bé này có thể giúp gì cho anh ta?
Thật ra là không giúp được gì cả!
Ngay cả Lâm Tình cũng sắp từ bỏ anh ta.
Sau khi tan học vào buổi chiều thứ sáu ngày hôm đó, Nhiên Mộc Miên thu dọn một chút đồ dùng cá nhân, chuẩn bị quay về thành phố Thuận Canh.
‘Vừa ra khỏi kí tuc xá, cô nghe thấy có người gọi mình từ dưới lầu: “Mộc Miên”
Nhiên Mộc Miên dừng bước, theo tiếng gọi quay đầu lại, chỉ thấy Minh Tư Thành đứng khoanh tay dựa vào cột nhìn cô.
Minh Tư Thành buông tay xuống, sải bước tiến về phía cô.
Anh liếc nhìn chiếc vali trong tay cô, thuận miệng hỏi: “Cô đi du lịch à?”
“Tôi về thành phố Thuận Canh” Nhiên Mộc Miên mỉm cười.
Sau đó Minh Tư Thành giơ tay giật chiếc vali từ cô, vừa đi về phía trước vừa nhàn nhạt nói: “Thật trùng hợp, vừa hay tôi cũng muốn quay về thành phố Thuận Canh. Chúng ta cùng nhau đi”
“Không phải nhà anh ở thủ đô sao?” Nhiên Mộc Miên đuổi theo sóng vai anh và nói.
“Bắc Bình là nhà của ông nội, là nơi tôi ở hồi còn nhỏ, còn Thuận Canh là nhà của bà ngoại tôi, tôi cũng sẽ ở thành phố Thuận Canh” Minh Tư Thành giải thích Nhiên Mộc Miên bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó, theo bản năng hỏi: “Vậy hồi còn nhỏ anh cũng từng tới thành phố Thuận Canh rồi à?”
“Tất nhiên, kì nghỉ đông và nghỉ đến nhà bà ngoại ở một thời gian ngắn” Minh Tư Thành liếc Nhiên Mộc Miên một cái, hỏi ngược lại: “Không phải lúc nhỏ cô cũng sống ở nhà ông nội ở thành phố Cung Huy đấy sao?”
“Đó là vì bố tôi sợ ông bà một mình cô đơn nên đưa tôi tới đó học” Nhiên Mộc Miên lẩm bẩm nói.
Từ bậc mẫu giáo đến trung học cơ sở cô đều học ở thành phố Cung Huy.
Về sau khi lên cấp ba giữa chừng mới chuyển đến thành phố Thuận Canh.
Tuy nói là thế nhưng thành phố Thuận Canh cách thành phố Cung Huy không xa lắm, cho nên cô thường đi đi về về giữa hai nơi vào cuối tuần hoặc các dịp nghỉ lễ.
“Chờ đã, anh nói kì nghỉ đông và hè anh sẽ ở thành phố Thuận Canh, vậy khi còn nhỏ anh có từng cứu một cô bé bị chó hoang đuổi theo không?” Nhiên Mộc Miên đột nhiên hỏi đầy hi vọng Cô cũng không biết tại sao mình lại hỏi anh câu này.
Dường như trong tiềm thức, cô cảm thấy anh chính là anh trai nhỏ đã cứu cô.
Minh Tư Thành nghe câu này, buồn cười nói: “Chuyện hồi còn nhỏ tôi không nhớ lắm”
“Anh nhìn chiếc cúc áo này xem!” Nhiên Mộc Miên vội vàng lấy từ trong cổ áo ra một chiếc cúc áo nhỏ, giơ lên trước mặt Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành nhìn qua chiếc cúc áo, vẫn là chiếc cúc áo anh thấy khi lần trước tham gia thi đấu chiến đội hacker ở Bắc Bình, cô bị lừa bắt đi.
Hôm đó trong khách sạn, anh nhìn thấy chiếc cúc áo trên cổ cô, chỉ nghĩ đó là một sợi dây chuyền kì lạ Nhìn chiếc cúc áo, Minh Tư Thành khẽ lắc đầu.
Thật sự anh không có ấn tượng gì Nhiên Mộc Miên không thất vọng, bình tĩnh cất cúc áo về lại chỗ cũ.
Cô không biết mình vì cái gì mà lại đi làm điều thừa thãi như thế, rõ ràng người cứu cô là Lạc Vũ, nhưng cô vẫn muốn đem nó ra hỏi Minh Tư Thành.
Là cô mong đợi điều gì từ anh?
Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành nhưng trong lòng cũng không thể nói rõ ra được.
“Không thì sau khi trở về tôi sẽ cẩn thận nhớ lại xem” Minh Tư Thành ngịa ngùng gãi đầu gãi tai: “Dù sao thì cũng lâu quá rồi”
“Không cần, tôi sẽ không hỏi lại nữa.”
Nhiên Mộc Miên nhếch miệng cười.
Minh Tư Thành cũng không để ý đến chuyện này, nghĩ cô chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.