Nhiên Mộc Miên liếc mắt nhìn Lang Khiếu Nhật một cái, tức giận cầm điện thoại, đứng dậy vào phòng, khóa cửa lại.
Thực ra cô không ghét Lang Khiếu Nhật.
Chỉ là lần trước Lang Khiếu Nhật bắt cóc cô, khiến cô có chút bóng ma tâm lý.
Có lẽ, đó là nỗi sợ hãi kéo dài.
Nhiên Mộc Miên ngồi ôm gối trên giường, bắt đầu thất thần.
Đối với Minh Tư Thành, cô đột nhiên cảm thấy có hơi lo được lo mất.
Chẳng lẽ bởi vì đang yêu xa ư?
Nhiên Mộc Miên lặng người một lúc lâu trong nỗi buồn, cho đến khi chuông điện thoại reo lên, cô còn nghĩ đó là điện thoại của Minh Tư Thành, khiến cô mừng hụt.
“Alo, Thiên Ngân” Nhiên Mộc Miên lơ đãng trả lời cuộc gọi.
Có lẽ là Cố Thiên Ngân gặp việc vui nên tinh thần cũng thoải mái, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng không vui của Nhiên Mộc Miên. Thay vào đó, cô ta tự nói mình: “Buổi tối, Hùng Cường và tớ mời các cậu ăn tối. Chính là nhà hàng mới khai trương ở bên ngoài trường học đấy”
“Ừ, được” Nhiên Mộc Miên hít một hơi thật sâu, giả vờ rất vui vẻ mà đồng ý, sau đó lại hàn huyên với Cố Thiên Ngân vài câu rồi cúp máy.
Đúng giờ hẹn, Nhiên Mộc Miên vội vã đến nhà hàng mà Cố Thiên Ngân đã định.
Không chỉ có mấy nữ sinh các cô ở đây, mà còn có cả ba nam sinh trong ký túc xá của Minh Tư Thành.
Khi tất cả đều hướng ánh mắt về phía sau Nhiên Mộc Miên, Nhiên Mộc Miên cũng kinh ngạc nhìn lại, thấy Lang Khiếu Nhật cũng đang đi theo mình, nhất thời không biết giải thích thế nào.
“Bồi bàn, lấy thêm một bộ bát đũa với ghế lại đây!” Cố Thiên Ngân nhanh chóng đưa tay gọi người phục vụ trong nhà hàng, bấy giờ mới hóa giải sự xấu hổ của Nhiên Mộc Miên.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ngồi vào chỗ của mình, Lang Khiếu Nhật cũng ngồi xuống bên cạnh Nhiên Mộc Miên.
Hình Quốc Bảo nhìn nhìn Nhiên Mộc Miên, lại nhìn nhìn Lang Khiếu Nhật, không khỏi giễu cợt: “Anh Thành của chúng tôi mới ra nước ngoài có vài ngày mà cô Nhiên đã bắt đầu…
Á..
Ở xương ống chân trên bắp chân truyền đến một cơn đau nhói trực tiếp ép Hình Quốc Bảo ngừng lại.
Trương Hùng Cường thu chân dưới gầm bàn và nháy mắt với Hình Quốc Bảo, ra hiệu cho anh ta đừng nói nhảm.
Nhiên Mộc Miên tức giận lườm Hình Quốc Bảo, sức lực tràn trề nói: “Anh không cần phải nói xéo tôi đâu, Nhiên Mộc.
Miên tôi không phải loại con gái lẳng lơ”
“Cô có chắc là mình không lẳng lơ không?” Hình Quốc Bảo không hiểu sao lại công kích Nhiên Mộc Miên: “Cô không lẳng lơ, vậy mang cái thăng mặt trắng này tới đây làm gì? Gô..”
“Cạch” một tiếng, một con dao găm khắc hình sói cắm thẳng trên bàn ăn.
Giọng nói của Hình Quốc Bảo đột ngột im bặt.
Lang Khiếu Nhật duỗi tay thu lại con dao găm, ác nghiệt nói: “Tôi là vệ sĩ riêng của cô chủ, anh còn dám nói bậy với cô chủ, thử xem?”
Hình Quốc Bảo sợ hãi nuốt nước bọt.
Để không khí bớt căng thẳng, Trương Hùng Cường nhanh chóng cười nói đùa: “Bạn học Nhiên, Quốc Bảo đang nói đùa với cô thôi.”
“Vậy thì tôi sẽ coi anh ta đang nói đùa thôi!” Nhiên Mộc.
Miên nở nụ cười hào phóng, không so đo với Hình Quốc Bảo chút nào.
Bữa ăn này, mặc dù mọi người có nói có cười, nhưng mà nấy giờ Nhiên Mộc Miên vẫn chỉ đang giả vờ mình rất vui vẻ.
Sau bữa ăn, Nhiên Mộc Miên tìm cớ, mượn điện thoại di động của Trương Hùng Cường và gọi cho Minh Tư Thành.
Cô một mình bước ra khỏi nhà hàng, Lang Khiếu Nhật vẫn đi theo sau cô.
Lần này cuộc gọi không chỉ được kết nối, mà còn có người bắt máy.
“Hùng Cường, cậu tìm tôi à?” Giọng Minh Tư Thành uể oải phát ra từ ống nghe điện thoại.
Nhiên Mộc Miên không nhịn được mà hét lên dữ dội: “Minh Tư Thành!”
“Mộc Miên?” Có lẽ ở đẳng kia Minh Tư Thành không ngờ người đang gọi lại là Nhiên Mộc Miên cô nên lúc đầu giọng anh có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Anh không nhận điện thoại của em, cũng không gọi lại cho em, là có ý gì?” Nhiên Mộc Miên bực bội hỏi.
Minh Tư Thành lạnh giọng than thở: “Em gọi điện thoại mà không chọn thời gian à? Em không nhìn xem bây giờ là mấy giờ?”
“Ý anh là gì?” Nhiên Mộc Miên ngơ ngác.
Minh Tư Thành sốt ruột trả lời: “Bên anh đã sáu giờ Em không ngủ được thì anh cũng phải đi ngủ mà! có thể thu hồi bệnh công chúa của em được không? Gọi điện thoại cũng phải chọn thời gian chứ!”
“Em… Nhiên Mộc Miên muốn nói lại thôi, đoạn hỏi tiếp: “Có phải anh đã kéo số em vào danh sách đen rồi đúng không? Tại sao sau đó em gọi điện thoại cho anh lại báo là tắt máy?”
“Lúc sau, điện thoại hết pin, sạc xong liền quên mất…”
Minh Tư Thành nhẹ nhàng đáp.
Nhiên Mộc Miên không thể tin nổi mà há miệng, nhưng không biết tiếp theo mình muốn nói gì.
Hai người bọn họ mới cách nhau có hai ngày mà thôi, sao Minh Tư Thành anh lại đột nhiên như biến thành người khác vậy.
“Minh Tư Thành, rốt cuộc anh có để tâm đến em không?”
Nhiên Mộc Miên vừa tức vừa giận, nhưng thực ra càng nhiều hơn chính là uất ức.
Minh Tư Thành hạ giọng, có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn mà trả lời: “Hiện tại anh muốn tiếp tục ngủ, không có tâm trạng nói chuyện yêu đương với em.”
“ý anh là gì?” Nhiên Mộc Miên giật mình ngơ ngác.
Minh Tư Thành lạnh nhạt nói: “Anh chưa rời giường nên bực mình! Đối với ai cũng cáu kỉnh cả, và em cũng không ngoại lệ. Em muốn nói gì thì đợi đến khi anh tỉnh lại đi! Thế nhá, cúp đây!”