Phó Diệc Phàm anh ấy đã thông suốt rồi?
Tống Vân Thùy không ngừng mâu thuẫn trong lòng.
Suy cho cùng, từ khi anh biết cô ta đã đồng ý cửa hôn nhân khi Phó Hoằng Khôn từng tìm đến cô ta, Tống Vân Thùy bèn vứt đề bài trắc nghiệm này cho anh làm trước.
Sự lựa chọn của anh vẫn chưa từng thay đổi so với trước kia.
Chẳng lẽ là do hôm đó cô ta và anh bị Tần Sơ Hạ nhốt trong căn phòng kia, bởi vậy mới khiến tâm lý của anh thay đổi?
Hơn nữa, đêm đó anh còn trông coi cô ta trong bệnh viện suốt cả đêm.
Cho nên anh đã thay đổi lựa chọn?
Nếu như sự lựa chọn của anh đã thay đổi, vậy thì cô ta cũng không cần phải bước trên con đường không có l nữa.
Không biết có phải vì mọi người đều biết cô ta là vợ của tổng giám đốc không mà dường như tiếng nói trong công ty của cô ta có trọng lượng hơn trước.
Hiện giờ, một số người trong công ty đều đang vô tình hay cố ý lấy lòng cô ta.
Gần đến giờ cơm tối, lúc Tống Vân Thùy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi công ty thì nhận được điện thoại của Phó Hoằng Khôn gọi đến.
“Chào buổi chiều ông cụ Phó ạ!” Sau khi nghe điện, Tống Vân Thùy.
lễ phép ân cần hỏi.
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười của Phó Hoằng Khôn: “Vẫn gọi ông là ông cụ Phó? Vân Thùy có phải nên gọi ông một tiếng “ông cố”
giống Diệc Phàm đi thôi”
“Cháu vẫn chưa rõ ý của ông cụ Phó. Tống Vân Thùy hơi buồn bực, dù sao việc cưới hỏi cũng chỉ để ngăn cản Tần Sơ Hạ đến gần Phó Diệc Phàm.
“Ông mở tiệc ở biệt thự nhà họ Phó, sang đây ăn tối cùng ông già này nhé!”
“Ông cụ Phó có chuyện gì muốn nói với cháu ạ?”
“Có chuyện tốt muốn nói cho cháu, gặp mặt rồi ông sẽ nói tiếp với cháu.”
“Vâng”” Tống Vân Thùy đồng ý rồi trò chuyện với Phó Hoằng Khôn vài câu bèn kết thúc liên lạc.
Đúng giờ, cô ta lái xe đến biệt thự nhà họ Phó.
Quản gia dẫn cô ta đến khoảng sân có rất nhiều loài hoa lan đang nở rộ, Phó Hoằng Khôn đang ngồi trước bàn đá trong sân pha nước trà đã được pha công phu chờ cô ta đến.
Tống Vân Thùy đi tới lễ phép cúi đầu chào hỏi: “Chào ông cụ Phó ạ!”
“Ngồi đi” Phó Hoằng Khôn giơ tay.
Tống Vân Thùy ngồi xuống, ông cụ ra hiệu cho trợ lý vẫn chờ bên cạnh lấy ra một tờ giấy gì đó giống như giấy chứng nhận, hai tay đưa đến trước mặt cô ta.
“Đây là?” Cô ta tò mò hỏi.
Phó Hoằng Khôn mỉm cười nói: “Cháu xem qua đi”
Lúc này, Tống Vân Thùy mới vươn tay nhận lấy, lập tức giận mình mở to hai mắt: “Ông cụ Phó, ông đây là… có hiểu nhầm gì không?”
Trong tay cô ta không phải giấy chứng nhận gì đó mà là thư bổ nhiệm chức “Phó giám đốc bộ phận phi hành” của tập đoàn Vân Hàng.
“Dù là hiện giờ hay trước đó thì mọi người đều thấy được biểu hiện của cháu trong công ty, đây là do ban giám đốc bỏ phiếu quyết định”
Phó Hoằng Khôn hiền hòa nói.
Gương mặt Tống Vân Thùy lộ ra nụ cười xán lạn, cô ta nâng niu thư bổ nhiệm trong tay, trong lòng vui như hoa nở.
Phó Hoằng Khôn nói tiếp: “Ông đưa thư bổ nhiệm cho cháu trước, ngày mai sẽ thông báo đến tất cả nhân viên trong cuộc họp.”
“Nhưng mà Phó Diệc Phàm có biết chuyện này không ạ?” Tống Vân Thùy ngẫm nghĩ hỏi.
“Thằng bé không biết:’ Phó Hoằng Khôn chợt nhíu mày: “Dù nó biết rồi thì sao? Với tình hình này, chẳng lẽ nó còn muốn xoay chuyển càn khôn?”
Thật ra, lúc thẩm định tuyển chọn chức Phó tổng giám đốc bộ phận phi hành này, Phó Diệc Phàm đã đề cử “thân tín” của mình.
Nghe nói người “thân tín” kia từng là không quân, sau đó bị thương nên không thể lái máy bay chiến đấu nữa nên ở lại làm quan chỉ huy trong quân đội.