Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 813: Hai người bọn họ có chuyện


Ngày này Nhiên Mộc Miên đi Bắc Bình, Đồng Kỳ Anh chuẩn bị một cái rương hành lý kéo tới trong phòng của Nhiên Mộc Miên.


“Mộc Miên, cầm theo rương quần áo này mang tới cho.


anh trai con” Đồng Kỳ Anh dặn dò nói, sau đó lại bắt đầu lảm nhảm căn dặn đủ thứ: “Bắc Bình khá lạnh, con qua đó nhớ kỹ phải mặc áo khoác”


“Mẹ, con là đi xem thi đấu mà!” Vẻ mặt Nhiên Mộc Miên tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Đồng Kỳ Anh. Chính cô cũng có một rương hành lý lớn muốn mang đi, lại còn phải mang theo cho anh trai một cái, quá khổ sở lếu không thì mẹ chuyển phát nhanh qua đó cho anh trai đi?


“Như vậy sao được, lỡ như chuyển phát nhanh bị mất thì phải làm sao? Huống chỉ trong này đều là quần áo cao cấp mẹ mua cho anh trai con, đều đã giặt sạch sẽ xếp vào, tất cả đều là quần áo mặc bên trong” Đồng Kỳ Anh đoan chính nói.


Nhiên Mộc Miên bĩu bu môi, nhưng sau đó lại lập tức mặt mày hớn hở: “Được rồi, con sẽ mang đi cho anh trai!”


Đồng Kỳ Anh cười một tiếng, ôm lấy gương mặt Nhiên Mộc Miên, nhịn không được hôn một cái lên trán con bé: “Em bé nhà chúng ta ngoan nhất!”


“Vậy con xuất phát đây! Tạm biệt mẹ!” Nhiên Mộc Miên nói tạm biệt với Đồng Kỳ Anh xong, mỗi tay dắt một cái vali hành lý đi ra khỏi phòng thì lại gặp phải “người theo đuôi” Lang Khiếu Nhật.


Lang Khiếu Nhật không nói hai lời, trực tiếp cướp đi hai cái vali hành lý trong tay Nhiên Mộc Miên xong liền quay người đi xuống dưới lầu.


Loại chuyện chủ động xách vali hành lý này…


Lang Khiếu Nhật cho Nhiên Mộc Miên một ảo giác rằng anh ta đã sản sinh ra một loại phản ứng có điều kiện.


Nhiên Mộc Miên nghe được tiếng bước chân ở sau lưng thì theo bản năng quay đầu, sau đó là bốn mắt nhìn nhau với Đồng Kỳ Anh vừa mới đi đến.


Đồng Kỳ Anh nhịn không được trêu ghẹo nói: “Con bé thối, không cho phép ức hiếp đứa bé Lang Khiếu Nhật này nha!”


“,” Nhiên Mộc Miên bĩu bĩu môi, thầm nghĩ, có phải là Lang Khiếu Nhật ngấm ngầm tố cáo cô không.


Hiện tại Lang Khiếu Nhật cùng cô ở chung một mái nhà, mẹ của cô cũng chăm sóc Lang Khiếu Nhật.


Nhưng cô cũng không phủ nhận, gần đây cô xác thực có “ức hiếp” Lang Khiếu Nhật, tựa như một người chị “ức hiếp”


em trai vậy.


“Đúng rồi, thuận tiện giúp mẹ hỏi thăm một chút, anh trai của con có phải là đã kết giao bạn gái rồi hay không?” Đồng Kỳ Anh nói tiếp.


Nhiên Mộc Miên cười híp mắt giơ tay lên làm một cái thủ thế “OK”.


Sau khi đến Bắc Bình, Nhiên Mộc Miên đi tới chỗ phân khu bộ đội mà anh trai Phó Diệc Phàm đang ở.


Trong phòng thăm người thân, Nhiên Mộc Miên đưa toàn bộ vali hành lý cho Phó Diệc Phàm, võ võ cái vali nói: “Quần áo bên trong đều là mẹ cố ý mua cho anh đó!”


Phó Diệc Phàm ngược lại không có hứng thú đối với quần áo, mà là sau khi xem xét Nhiên Mộc Miên từ trên xuống dưới một phen thì hỏi ngược lại: “Em mặc ít như thế không lạnh sao?”


Nhiên Mộc Miên lúc này, chân mang một đôi ủng ngắn màu hồng phấn, mặc đôi tất nhung trắng dài đến đùi, bên trên là váy len màu hồng phần, trên thân mặc một cái áo khoác len cũng là màu hồng phấn.


Kỳ thực, trọng điểm của Phó Diệc Phàm đặt tại trên đùi Nhiên Mộc Miên.


Điểm giữa tất chân cùng váy ngắn ngay cả một chút vật che chắn cũng không có, da thịt tuyết trắng lộ ra trong không khí, nhìn thôi đã cảm thấy lạnh.


“Không lạnh nha!” Nhiên Mộc Miên theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn chính mình một chút, đây là sau khi cô xuống máy bay thì đến bên trong nhà vệ sinh công cộng tạm thời đổi một bộ.


Phó Diệc Phàm vỗ tay một cái: “Em chờ anh một chút”


“Hả?” Mặt Nhiên Mộc Miên ngơ ngác.


Phó Diệc Phàm nói xong liền xoay người rời đi, cũng không lâu lắm thì anh trở về, trong tay có thêm một cái áo choàng quân đội màu xanh.


“Em mặc cái này vào đi” Phó Diệc Phàm đưa áo choàng ra phía sau, choàng lên người Nhiên Mộc Miên, cũng thay cô cài nút áo ngầm trên cổ áo.


Nhiên Mộc Miên lại ghét bỏ đầy mặt nói: “Màu hồng phối với màu xanh lá? Thật là khó nhìn!”


“Ai bảo em để lộ bắp đùi?” Phó Diệc Phàm lãnh đạm nói.


Nhiên Mộc Miên bĩu môi, lảm nhảm nói: “Con gái không phải đều mặc như vậy sao?”


“Được rồi, đừng có để ý xấu đẹp nữa, nhỡ cảm mạo thì làm sao bây giờ? Bắc Bình cũng không phải thành phố Thuận Canh” Phó Diệc Phàm thay Nhiên Mộc Miên cài tốt áo choàng xong thì lại lôi kéo vạt áo, ngăn trở cặp đùi xinh đẹp của cô.





“Cũng đúng! Trọng quân đội các anh cũng không cho phép dùng di động.” Nhiên Mộc Miên cảm khái nói, dừng một chút lại hỏi: “Nhưng mà cô ấy không đến thăm anh sao?”


“Tại sao cô ấy phải tới thăm anh?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.


Đang nói đến chỗ này thì có người gõ cửa.


Hai người đồng thời theo tiếng mà nhìn lại.


Ở cửa có một người đàn ông mặc quân trang, đầu tiên là cúi chào Phó Diệc Phàm, sau đó nói tiếp: “Bên phía gác cổng nói có một cô gái tên là Tống Vân Thùy muốn được vào đây thăm anh”


Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!


Nhiên Mộc Miên nhíu nhíu mày nhìn sang Phó Diệc Phàm, ý cười trong mắt trở nên sáng lạn: “Còn không thừa nhận hai người các anh có lui tới! Chị dâu tương lai của em đều đã tìm tới tận cửa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK