Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cũng chỉ quen nhau trên mạng thôi!



Lỡ như dáng vẻ của sư phụ khác với tưởng tượng của cô thì thì cô sẽ sốc lắm!



Vẫn là nên khoảng cách sinh ra vẻ đẹp.



Dù sao cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện gặp sư phụ, cho nên không cần thiết biết sự phụ trông như thế nào.



Khi Minh Tự Thành đang chơi trò chơi với Nhiên Mộc Miên, Minh Huy Khang tỉnh giấc, ngồi dậy khỏi ghế sô pha sau lưng anh, rồi đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc và bùi ngùi nói: “Cái cô " Nữ thần vũ trụ” đó có phải là cô bé học trò duy nhất em nhận mà em nhắc tới với anh không?”



“Ừm” Minh Tư Thành vừa thao tác trên máy tính vừa mỉm cười.



Minh Huy Khang nói tiếp: “Có xinh đẹp không?”



“Cô bé rất xinh, còn xinh hơn cả cô diễn viên hiện tại anh đang đùa giỡn” Khuôn mặt Nhiên Mộc Miên lúc này hiện lên trong đầu anh, dùng một chút, anh bổ sung một câu: “Chỉ là tính tình không được dễ chiều cho lắm”



“Em đã gặp cô ấy chưa?” Minh Huy Khang nhìn Minh Tư Thành với vẻ khó tin.



Điều này đúng là khác xa với tính tình cách xa con gái hàng nghìn cây số như bình thường của Minh Tư Thành.



Minh Tư Thành mím môi, mỉm cười trả lời: “Không phải đặc biệt hẹn gặp, chỉ là một phát sinh ngoài ý muốn thôi”



“Này, thật ra từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái theo đuổi em. Ai em cũng từ chối, vậy em thích kiểu con gái như thế nào?” Minh Huy Khang nhịn không được tò mò về chuyện tình cảm của em trai mình.



Minh Tư Thành đáp lại với vẻ mặt khinh thường: “Loại nào cũng không lọt được vào mắt em



“Không có sao?” vẻ mặt Minh Huy Khang kinh hãi: “Chẳng lẽ em thích con trai?”



“Đệch! Làm gì có chuyện đấy!” Minh Tư Thành trừng mắt nhìn Minh Huy Khang.



Minh Huy Khang nhếch miệng cười, đổi chủ đề: “Em định ở lại thành phố Hải Vân bao lâu?”







“Ngày mai em đi, sau đó đến thành phố khác để gặp anh cả” Hai mắt Minh Tư Thành nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trả lời..



Minh Huy Khang vỗ vai Minh Tự Thành cười đầy ẩn ý: “Mang ít đồ ăn ngon qua cho anh cả. Cảm thấy anh cả ở trong quân đội chắc ăn không được ngon. Em xem ảnh anh ấy gửi về lần trước, anh gầy đi hẳn”.



“Cho nên, lần này, mẹ đích thân làm ba con gà tần cho anh cả, đóng gói hút chân không, bảo em mang vào cho anh cả ăn” Minh Tư Thành lắc đầu xúc động nói.



Minh Huy Khang vừa nghe nói có món gà quay do mẹ làm, lập tức nhảy khỏi ghế sô pha hỏi Minh Tư Thành: “Gà đâu? Mau mang một con ra cho anh nhằm rượu!”



“Biển!” Minh Tư Thành không chút khách sáo đánh vào tay Minh Huy Khang, sau đó nói: “Em đưa cho anh cả, không có phần của anh.”



“Mẹ thật là bất công!” Minh Huy Khang không khỏi than thở.



Nghe xong, Minh Tư Thành lắc đầu, chỉ cười không nói gì.



Sau khi đánh xong hai ván game, Minh Tư Thành đột nhiên nhớ ra chuyện cậu thấy bên ngoài quán bar internet ngày hôm đó, vì thể nhắn tin cho Nhiên Mộc Miên..



“Học trò, bạn bè có đối xử tốt với em không?” Đao Kiếm Vô Tình.



“Rất tốt ạ!” Nữ thần vũ trụ.



“Bọn họ có thật tâm đối tốt với em không?” Đao Kiếm Vô Tình.



“Tất nhiên” Nữ thần vũ trụ.



“Tính toán giữa mấy cô gái với nhau tôi không hiểu, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, tâm hại người thì không nên có nhưng tâm phòng bị phải có” Đao Kiếm Vô Tình.



"Sư phụ, hôm nay sự phụ sao vậy? Sao lại nói nhiều lời với em như vậy!” Nữ thần vũ trụ.



“Hai người bạn bên cạnh em có vấn đề...



Sau khi gõ xong câu này, Minh Tư Thành lại xóa nó đi.







Lỡ như, học trò hỏi anh làm sao mà biết, anh phải trả lời như thế nào?



Minh Tư Thành suy nghĩ một lúc, thôi vẫn cho qua đi.



"Sư phụ, em offline đây, chơi mệt rồi” Nữ thần vũ trụ.



“Được, tôi cũng offline, hẹn lần sau gặp” Đao Kiếm Vô Tình.



“Vâng, sư phụ, tạm biệt." Nữ thần vũ trụ.



“Tạm biệt” Đao Kiếm Vô Tình.



Khi Minh Tư Thành gõ xong, Minh Huy Khang cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha, duỗi eo, lấy khẩu trang trong túi quần ra rồi đeo lên, nói: “Tư Thành, anh cũng đi đây! Sau khi đến nơi thì thay anh hỏi thăm anh cả”



"Ừm.” Minh Tư Thành khẽ gật đầu.



Minh Huy Khang xoay người bước ra ngoài, đến thang máy, anh ta vừa vặn gặp Lạc Vũ đối thủ một mất một còn của mình, đang bước ra khỏi thang máy.



Khi Lạc Vũ nhìn thấy Minh Huy Khang, anh ta cúi đầu chào: “Xin chào, đàn anh”.



Minh Huy Khang mắt điếc tai ngơ, xem Lạc Vũ như không tồn tại, trực tiếp đi qua anh ta rồi vào thang máy.



Lạc Vũ lúng túng mím môi.



Người đại diện Lâm Tình đứng bên cạnh không nhịn được chửi thề: “Đệch mợ! Anh ta giả vờ cái nỗi gì? Có khả năng giật lấy vai của cậu, giờ lại không xem cậu ra gì, anh ta dựa vào cái gì?”



“Chị Tình, quên đi. Anh ta ở tuyến đầu, tôi ở tuyến mười tám. Anh ta có tư bản phía sau, tôi không có” Lạc Vũ bất đắc dĩ mỉm cười.



Lâm Tình không chấp nhận nối, thề thốt nói: "Cậu nhất định phải nâng cao kỹ năng diễn xuất của đình, tranh thủ bộ phim “Liên minh” đang quay này thể hiện kỹ năng diễn xuất trước mặt đạo diễn. Sau này khi “Liên minh công chiếu, chỉ cần có kỹ năng diễn xuất tốt, nhất định sẽ được nhóm cư dân mạng khen ngợi. Đến lúc đó, để xem Minh Huy Khang, anh ta còn dám coi thường cậu không!”



Trong bộ phim “Liên minh”, ngoại trừ Lạc Vũ, các diễn viên khác đều là những ngôi sao nổi tiếng được nhiều người biết đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK