“Cô chủ có cách gì không?” Người áo đen cúi đầu hỏi. Janna nâng tay, sờ chiếc vòng kim cương trên tay, suy nghĩ một lúc, nói: “Có”
“Cách gì?” Người áo đen đáp lại.
Janna ngoắc ngoắc ngón tay với hạ thủ bên cạnh. Người áo đen tuân lệnh nhướn người tới.
Janna nói nhỏ bên tai anh ta, sau khi nói hết lời khỏe miệng còn giương lên mang vẻ đắc ý.
Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật ra khỏi cửa tiệm bánh ngọt lại bắt đầu cuộc sống đại tiểu thư xa hoa của mình.
Dạo phố nhất định phải mua, mua, mua
Trên tay Lang Khiếu Nhật từ một túi rồi dần hai ba rồi mười túi, hai tay đều không cầm được nữa, đành phải treo lên cổ.
Mà Nhiên Mộc Miên thì hai tay trống trơn, cứ mãi ra vào mấy cửa hàng thương hiệu quốc tế.
Lang Khiếu Nhật quả thật không hiểu nổi loại sinh vật mang tên giống cái này, đặc biệt là loại như Nhiên Mộc Miên.
Thấy không thể cầm hết, anh ta gọi một cú cho tài xế đến mang đống đồ này lên xe, sau đó lại tiếp tục theo cô chủ mua đồ.
Nhưng hình như lúc này cô không phải ở tiệm thời trang cho nữ, mà là tiệm thời trang nam.
Nhiên Mộc Miên đang cầm một bộ quần áo, nhìn nhìn lại ướm thử lên người Lang Khiếu Nhật, cuối cùng cũng ưng một bộ để Lang Khiếu Nhật đi thử.
Lang Khiếu Nhật lắc đầu không đồng ý.
“Khiếu Nhật, anh không thích à?” Nhiên Mộc Miên buồn bực hỏi.
Lúc cô tính nói nữa, Lang Khiếu Nhật mở miệng nói: “Cô chủ không thể rời khỏi tầm mắt của tôi, nếu muốn tôi đi thay quần áo, cô chủ cũng phải theo tôi vào phòng thử “Phụt” Nhiên Mộc Miên không khỏi tức cười nói: “Anh có nhầm không vậy? Anh muốn tôi nhìn anh thay quần áo?”
“Vậy thì không mua” Lang Khiếu Nhật còn thẳng thắn hơn Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên nghe vậy chẹp miệng, nhìn bộ quần áo đẹp mắt kia, trong lòng hơi ngứa ngáy, vì cô cảm thấy bộ này mà mặc trên người Lang Khiếu Nhật thì chắc chắn rất đẹp.
Lang Khiếu Nhật thấy cô không lên tiếng, ngầm hiểu là cô đã đồng ý, nhưng lúc chuẩn bị ra khỏi cửa hàng, Nhiên Mộc Miên lại gọi anh ta: “Được rồi, tôi cùng anh vào phòng thử đồ”
Thế là, trong phòng thử đồ, Nhiên Mộc Miên che mắt đưa lưng về phía Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật đứng sau cô bé, bắt đầu cởi quần áo.
“Khiếu Nhật, anh xong chưa?”
“Såp.”
“Rốt cuộc là anh xong chưa vậy?”
“Ừm, rồi “Vậy tôi xoay người lại nhé!” Nhiên Mộc Miên mỉm cười xoay người.
Không biết là do phòng thử đồ này quá nhỏ hay là do Lang Khiếu Nhật chủ động đến gần.
Cô vừa quay người, chỉ thấy trước mắt là cổ Lang Khiếu Nhật, mà trán cô thì giống như đã chạm vào mỗi Lang Khiếu Nhật
Nhiên Mộc Miên phản xạ có điều kiện lui về sau, kết quả làm ớt đụng phải cánh cửa, đau đến chảy nước mắt.
Lang Khiếu Nhật thấy thế sốt ruột, vội kéo cổ tay cô, kéo cô lại, một tay khác cũng không nhàn rỗi, nâng lên nhẹ nhàng xoa chỗ bị thương sau ót cho cô.
Trong lúc mơ hồ, cô hình như nghe được tiếng tim đập của Lang Khiếu Nhật “thình thịch thình thịch”, như đang đánh trống vậy.
Trừ cái này thì Nhiên Mộc Miên còn ngửi được một mùi hương thanh mát tự nhiên trên người Lang Khiếu Nhật.
Một mùi hương như cỏ cây vào buổi sớm mai trong rừng rậm.
“Còn đau không?” Lang Khiếu Nhật ấp ủng hỏi. Sau khi Nhiên Mộc Miên tỉnh người lại, khóe miệng hơi nhếch: “Không đau!”
Mà lúc này bên ngoài phòng thử đồ, mấy nhân viên trong tiệm đều đang bàn tán xì xào, bắt đầu bát quái, đoán xem có phải hai người họ ở trong đó làm chuyện thiếu nhi không thể xem không.
Lang Khiếu Nhật mở cửa phòng thử đồ, Nhiên Mộc Miên xoay người đi ra ngoài.
Sau đó Nhiên Mộc Miên nhìn bộ quần áo trên người Lang Khiếu Nhật, cực kỳ hài lòng gật đầu: “Quả nhiên quần áo của nam thì vẫn nên mặc lên rồi thì mới biết nó đẹp hay không đẹp.
“Cô chủ thấy đẹp không?” Lang Khiếu Nhật không có nghiên cứu quần áo cũng chẳng có thưởng thức đặc biệt gì.
Nhiên Mộc Miên tiếp lời: “Đẹp, rất đẹp”
Lang Khiếu Nhật đương nhiên cũng thấy thích, khẽ gật đầu.
Nhiên Mộc Miên thấy thế rất vui vẻ, nói: “Vậy tôi mua cho anh.”
“Tôi chỉ cần bộ này là được rồi.” Lang Khiếu Nhật nói.
Nghe thế Nhiên Mộc Miên cũng nhìn mấy bộ xung quanh, cảm thấy quả thật cũng không đẹp lắm, vì vậy sau khi mua bộ này cho Lang Khiếu Nhật xong, nói với anh ta: “Vậy chúng ta đi tiệm khác xem thử, mua thêm mấy bộ nữa. Tôi sẽ để anh một tháng đi làm không bị trùng ngày nào”
“… Lang Khiếu Nhật xấu hổ, ý của anh ta không phải là như vậy!
Hai người đi dạo một vòng, bỗng Nhiên Mộc Miên bị một cái tủ kiếng nhỏ của một tiệm quần áo thu hút, Lang Khiếu Nhật không thể không đi theo.
“Vầy, cái còng tay này cứ y như thật, chắc chắn là đồ chơi tốt. Lúc này Nhiên Mộc Miên cầm lên một thứ đồ chơi nhìn tương tự như còng tay, khác với còng tay chính quy là cái này có sợi dây nối dài hơn rất nhiều.
“Khiếu Nhật, anh mau đến đây.” Nhiên Mộc Miên vẫy vẫy tay với Lang Khiếu Nhật.
Sau khi Lang Khiếu Nhật đến, Nhiên Mộc Miên cảm thấy vui vẻ, không nói hai lời trực tiếp cầm tay Lang Khiếu Nhật tròng cái còng tay vào, đầu kia thì còng trên cổ tay mình.
Theo cánh tay giơ lên của Nhiên Mộc Miên, sợ dây nối va vào nhau vang lên tiếng đình đang, âm thanh như chuông gió vậy, thanh thủy dễ nghe.
Sau khi còng lại Nhiên Mộc Miên mới thấy, chỗ treo còng tay có đặt một cái bảng ghi “Đồ dùng tình thứ Nhất thời Nhiên Mộc Miên ngượng ngùng.
Thừa lúc Lang Khiếu Nhật còn chưa biết, cô muốn tháo còng tay xuống, đột nhiên Lang Khiếu Nhật mặt nhăn lại khó chịu ngồi xổm xuống.
“Khiếu Nhật, anh sao vậy?” Nhiên Mộc Miên ngẩn người, vội hỏi.