Tân Sơ Hạ nhìn thoáng qua đồng nghiệp phía sau Tống Vân Thùy, đành phải ghé vào tai Tống Vân Thùy nói nhỏ: “Phó Diệc Phàm đã xảy ra chuyện, bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu anh ấy”
“Cô nói cái gì? Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?” Tống Vân Thùy kinh ngạc, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Có thể nhìn ra cô ta thực lòng lo lắng cho Phó Diệc Phàm.
“Cô nhanh đi theo tôi, đừng hỏi nữa” Tân Sơ Hạ đỏ mặt tía tai nói: “Nếu còn không đi sẽ không kịp mất”
Tống Vân Thùy thấy Tân Sơ Hạ không giống như đang giả vờ, không hề do dự bám sát theo Tân Sơ Hạ cùng nhau rời khỏi lô ghế.
Tân Sơ Hạ cầm tay Tống Vân Thùy, vừa chạy vừa lôi kéo làm Tống Vân Thùy không thể đuổi kịp, đành phải chạy chậm theo.
Trở lại chỗ lô ghế, Tân Sơ Hạ đẩy cửa lô ghế khẩn cấp ra, la lớn: “Bố, con dẫn Tống Vân Thùy đến rồi đây”
Nhưng mà cô không những không thấy bóng dáng bố cô, ngay cả Phó Diệc Phàm cũng không thấy nốt.
“Sao lại thế này?” Tân Sơ Hạ ngơ ngác.
Tống Vân Thùy đuổi theo sau thấy thế mở miệng hỏi: “Phó Diệc.
Phàm đâu?”
Giây tiếp theo, một người đàn ông đeo găng tay, mặc đồ đen đột nhiên xông ra từ sau cửa, từ phía sau tiến lên, nhanh chóng lấy khăn tay bịt kín miệng mũi Tống Vân Thùy.
Tân Sơ Hạ nghe phía sau có động tĩnh, theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ kịp thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang khiêng Tống Vân Thùy không biết đã hôn mê từ khi nào.
Đến tận lúc này, bản thân cô mới nhận ra mình bị bố lợi dụng!
“Anh muốn làm gì?” Tân Sơ Hạ cõi lòng tan nát, kích động muốn tiến lên ngăn lại. Kết quả lại có hai người vệ sĩ mặc vest đen mang giày da từ ngoài cửa xông vào, kéo cô lại.
Hai vệ sĩ bắt được cổ tay cô, một trong số họ gật đầu nói: “Cô chủ, đắc tội rồi”
Lập tức vệ sĩ lấy ra một cái bình nhỏ, xịt vào người Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ ngửi được một mùi hương không biết tên, sau đó trời đất đảo lộn, cô dân nhắm mắt lại trong sự thất vọng và mất mác.
Vệ sĩ đỡ được cơ thể Tân Sơ Hạ vừa ngã xuống, ấn vào tai nghe nói với Tân Vũ Bảo ở đầu dây bên kia: “Ông chủ, chúng tôi đã khống chế được cô chủ rồi”
“Tốt, trông nom cô chủ cho tốt, đừng để nó lộn xộn” Trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh của Tần Vũ Bảo.
Tất cả vệ sĩ đều cung kính đáp lời: “Vâng”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Trong một gian phòng kín đến mức không lọt một con ruồi, chỉ có một chiếc giường rất lớn và một cái TV đang mở những hình ảnh dơ bẩn.
Tống Vân Thùy tỉnh lại trên chiếc giường lớn này, nâng tay lên đè cái trán, vẫn cảm thấy đầu óc còn khá choáng váng.
Ký ức cuối cùng trong trí nhớ dừng lại ở việc Tân Sơ Hạ mang cô ta rời khỏi ghế lô, sau đó có người từ phía sau bịt kín miệng mũi của cô ta khiến cô ta hôn mê.
Khóe mắt liếc thấy còn có một người đang nằm bên cạnh.
Tống Vân Thùy giật mình tập trung nhìn kỹ, phát hiện thì ra là Phó Diệc Phàm, lập tức chồm lên vừa lo lắng vừa lay cánh tay Phó Diệc Phàm: “Phó Diệc Phàm, anh mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!”
Nghe được tiếng gọi, Phó Diệc Phàm nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt.
Tống Vân Thùy thấy anh tỉnh lại, vui mừng nhẹ nhõm thở phào: “May mà anh không có chuyện gì.”
Phó Diệc Phàm bình tĩnh ngồi dậy.
Lúc này, trong TV treo trên tường truyền đến những âm thanh thu hút tâm mắt của hai người.
Tống Vân Thùy đưa mắt nhìn sang, lập tức cúi đầu, khuôn mặt “Bùm” một cái đỏ hồng tới tận mang tai.
Phó Diệc Phàm bình tĩnh thong dong rời khỏi giường, đi đến trước cái TV treo tường kia, thẳng tay đấm một phát.
Màn hình TV treo tường phát ra một tiếng “Rầm”, sau đó hình ảnh biến thành màu xanh lam.
Tống Vân Thùy nghe được tiếng nổ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, bị một đấm này của Phó Diệc Phàm làm cho chấn động.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một mặt khác đầy mạnh mẽ của anh.