“Cô ta không nên làm ầm ÿ nữa” Tống Vân Thùy rũ mắt, trầm giọng nói.
Tống Thiên Thanh khó hiểu hỏi: “Vân Thùy, rốt cuộc dạo này con sao vậy? Sắp được gả cho người mình thích rồi, sao con lại không vui chút nào thế?”
“Mẹ, con đã nói rồi, đừng ôm hy vọng. Mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa” Tống Vân Thùy cầm đũa lên, thong thả tiếp tục nói: “Hay là để lại cho Sơ Hạ chút đồ ăn đi! Lát nữa nó đói rồi, có lẽ sẽ ăn một ít đấy”
Không bao lâu sau, sau khi Tân Sơ Hạ trở về phòng mình, thay một bộ quần áo rồi đi xuống lầu, không thèm chào hỏi tiếng nào đã đi ra ngoài.
Tống Thiên Thanh bày ra biểu cảm buồn lo vô cớ, nói với Tống Vân Thùy: “Vân Thùy, con có cần phải đi theo không? Lỡ như Sơ Hạ lại đi gặp Diệc Phàm nữa thì sao?”
“Gặp thì có sao đâu chứ? Có những chuyện không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một cái miệng được” Tống Vân Thùy tiếp tục bình tĩnh ăn thức ăn trong bát của mình.
Tống Thiên Thanh ngay lập tức không vui lắm.
Nhìn thấy vậy, Tống Vân Thùy gượng cười an ủi: “Được rồi! Mẹ đừng lo lắng chuyện này nữa”
Tống Thiên Thanh thở dài thườn thượt.
Bên khác.
Tân Sơ Hạ chỉ đi đến phòng làm việc của mình, lục từ trong tủ ra mấy bản hợp đồng đã ký giữa cô và Phó Diệc Phàm rồi đọc lại một lượt.
Mỗi bản hợp đồng được viết làm ba bản, cô và Phó Diệc Phàm mỗi người một bản, còn một bản cho luật sư của Phó Diệc Phàm.
May là các hợp đồng của cô đều được đặt trong phòng làm việc chứ không để ở nhà trọ, nếu không thì cô vẫn không thể nhìn ra được cô đã bị Phó Diệc Phàm “gài bẫy” như thế nào.
Bây giờ cô không xem những thứ khác mà chỉ tập trung xem mấy điều mà Tống Vân Thùy nhắc tới.
Không xem thì không sao, mà vừa nhìn thoáng qua, cô cảm thấy mình thật sự rất ngu xuẩn…
Khi đó cô tưởng rằng cô chỉ ký với Phó Diệc Phàm hạng mục cỏ U Lam chia 3-7, bây giờ, sau khi xem kỹ lại hợp đồng, cô mới phát hiện cô đã ký tên Tân Sơ Hạ dưới hạng mục chia 3-7.
Đúng như Tống Vân Thùy đã nói, từ nay về sau chỉ cần là tất cả các sản phẩm nghiên cứu và phát triển dưới danh nghĩa của cô, cho dù Phó.
Diệc Phàm có đầu tư hay không, anh đều có thể lấy đi bảy mươi phần trăm lợi nhuận.
Phó Diệc Phàm, anh là một tên gian thương!
Tân Sơ Hạ tức giận cầm điện thoại bàn trên bàn làm việc, rất tự nhiên bấm số điện thoại di động của Phó Diệc Phàm.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lại có thể nhớ được nguyên văn số điện thoại của anh.
Nhưng sau khi cô gọi điện, chưa đến vài giây, cô lại cúp máy.
Cô gọi điện để chất vấn anh cái gì chứ?
Rõ ràng khi đó là cô chủ động tìm đến anh, khi ký hợp đồng cũng là do bản thân cô không hỏi ý kiến luật sư mà lại tùy tiện ký.
Anh là một doanh nhân, không phải là một Quan Âm Bồ Tát đây lòng từ bi.
Tân Sơ Hạ rất thất vọng ngồi xuống trước bàn làm việc, thất thần năm bên cạnh điện thoại bàn.
Kết quả là chưa đến vài phút, điện thoại bàn đột nhiên vang lên khiến cô giật mình một phen.
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị là số điện thoại của Phó Diệc Phàm.
Cô không hề do dự mà trực tiếp nhấn nút từ chối.
Cô ngẩn người một mình trong phòng làm việc một lúc lâu, mãi cho đến khi bụng đói kêu ọc ọc, cô mới bước ra khỏi phòng làm việc, rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Tân Sơ Hạ lái xe đến quán ăn đêm, gọi một suất hải sản nướng và một chai bia, rồi ngồi xuống bên cạnh cây dừa.
Ông chủ giúp cô đặt bia lên bàn trước, sau khi mở nắp, cô trực tiếp cầm chai bia lên uống.
Ngay khi cô đang uống một ngụm lớn rồi đặt chai bia xuống, chai bia ngay lập tức bị một bàn tay lớn giật lấy.
Giây tiếp theo, một bóng người ngồi vào chỗ đối diện cô.