Và điều tiếp theo đúng như cô dự đoán, đó là Phó Quân Tiêu bắt đầu chương trình “huấn luyện ma quỷ” đối với bọn họ.
Trước khi ăn sáng, họ phải chạy ba vòng quanh thao trường rộng hai ngàn mét.
Khái niệm ba vòng là gì chứ?
Bọn con trai thì còn đỡ, còn đối với những đứa con gái trong lớp không thích thể thao thì một vòng đã là một nhịp "chết người” chứ đừng nói đến ba vòng.
Đồng Kỳ Anh không thể đoán ra, anh không phải là Phó Quân Tiêu, cậu cả nhà họ Phó sao?
Anh không phải tiếp quản tập đoàn Phó Thị sao?
Lần trước khi cô trở về, có nghe thấy Triệu Bân nói công ty rất bận mà. Sao cậu cả nhà họ Phó lại có thời gian rảnh đến làm người hướng dẫn cho họ chứ?
Nhìn Phó Quân Tiêu thì không phải là người ăn không ngồi rồi không có việc gì làm đầu.
Cuối cùng Đồng Kỳ Anh và Nghiêm Khả Hân cũng chạy xong.
Họ cảm giác như chân của họ mềm nhũn ra, những người bạn cùng phòng Lam Hồng Hoa và Cung Quế Phương còn phải chạy thêm một vòng nữa.
“Thể lực tốt đó”.
Khi Đồng Kỳ Anh chống đỡ hai tay lên eo, cong người thở dốc thì giọng nói như ác ma đột nhiên vang lên bên tai.
Cô không cần phải nhìn lên cũng biết giọng nói đó là của ai.
“Tại sao số điện thoại di động của anh lại nằm trong danh sách đen vậy?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi.
Đồng Kỳ Anh đứng thẳng người lên, thở hổn hển rồi đáp: “Anh cả, em..."
Em nghĩ anh đang quấy rối em sao?” Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày.
Đồng Kỳ Anh cười cười một cách bất đắc dĩ và không nói gì.
“Kỳ Anh, trong lịch sử em là người đầu tiên đưa anh vào danh sách đen đó”
Phó Quân Tiêu nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý, nhưng dường như trong giọng điệu của anh có một chút gì đó không hài lòng.
Đồng Kỳ Anh vẫn không nói gì.
Cô đang ướt đẫm mồ hôi và khuôn ngực cứ phập phồng lên xuống.
Nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì đột nhiên Phú Quận Tiêu cảm thấy đau lòng, sau đó anh nói rất nhẹ nhàng:
“Quay về ký túc xá tắm rửa đi. Anh sẽ dặn dò tập hợp trễ hơn một chút”
“Anh cả..”.
Trước khi đi, Đồng Kỳ Anh quay người lại gọi một tiếng.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh:
“Hả?”.
“Sau khi em trở về ký túc xá, sẽ xóa tên anh khỏi danh sách đen” Đồng Kỳ Anh nói xong liền xoay người rời đi. Sao cô lại dám nói rằng thực sự cô rất sợ anh chứ?
Cô đang nghi ngờ việc chuyển căn cứ huấn luyện quân sự và gia hạn thêm nửa tháng có liên quan đến mệnh lệnh của cậu cả Phó này hay không.
Phó Quân Tiêu không khỏi mỉm cười khi nhìn bóng dáng của Đồng Kỳ Anh đang dần đi xa.
Nhưng mà Đồng Kỳ Anh, người đang quay lưng lại với Phó Quân Tiêu. thì lại đang khóc thầm trong lòng.
Người mà cô không thể trêu chọc, trốn cũng không thể trốn thì cô nênlàm như thế nào mới phải đây?
Tuy nhiên, sau khi trở về ký túc xá thì Lam Hồng Hoa và Cung Quế Phương vẫn dành tình cảm vô hạn cho huấn luyện viên Phó. Cả đám đều hét lên:
“Kỳ Anh, huấn luyện viên Phó của chúng ta cũng chính là anh họ cả của cậu. Cậu giới thiệu lại cho chúng tớ nghe đi”.
“Tớ đã nói rồi mà, anh ấy có vợ chưa cưới rồi. Đừng mơ tưởng nữa”
Đồng Kỳ Anh quấn lấy mái tóc dài ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm.
Hơn nữa, vợ chưa cưới của anh chính là Tô Hoài Lan đó. Nghĩ đến Tô Hoài Lan thì Đồng Kỳ Anh không khỏi nghi ngờ.
Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô và Tô Hoài Lan bị ông cụ Phó và Nhiên Hoàng Minh tính kế thì Tô Hoài Lan không chỉ không đến tham gia huấn luyện quân sự mà thậm chí cô còn không thấy bóng dáng của cô ta đâu.
Có đúng như Phó Quân Tiêu đã nói, cô ta buộc phải ở lại trang viên của nhà họ Phó và học tập các quy tắc của nhà họ Phó hay không?
Tô Hoài Lan không phải là loại phụ nữ có thể chịu được sự trói buộc của các lễ tiết.
Ban ngày Phó Quân Tiêu phải cùng Đồng Kỳ Anh huấn luyện quân sự, ban đêm phải giải quyết một lượng lớn tài liệu trong công ty.
Và tất cả những việc anh làm cho Đồng Kỳ Anh, chỉ có trợ lý Trinh | Minh Hâm mới biết.
Trong những ngày huấn luyện quân sự ở học viện quân sự này, Đồng Kỳ Anh không còn nhận thêm thiệp tỏ tình, hoa hồng, hoa quả hay đồ ăn vặt nữa. Quả nhiên là học viện quân sự, canh gác chặt chẽ đến mức ngay cả điện thoại di động cũng không được phép đem vào. Có điều bọn họ đều bí mật mang theo điện thoại di động và ngay cả gọi điện thoại cũng phải lén lút..
Ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự, nhà trường tổ chức ra sân tập bắn.
Tuy nhiên, khi mọi người bước vào trường bắn thì Phó Quận Tiêu nhận được cuộc gọi từ một người lạ.
“Cũng có một ngày cậu Tư thật sự động lòng vì một người phụ nữ sao?”.
Trong điện thoại một giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên và giọng nói của người bên kia rõ ràng là đã được biến âm trên máy tính rồi.
Kể từ khi Phó Quân Tiêu giải ngũ thì hồ sơ của anh cũng biến mất.
Vì vậy, ngoại trừ những đồng đội có thể đếm được trên đầu ngón tay của anh thì không ai biết Phó Quân Tiêu chính là cậu Tư.
“Anh là ai?” Phó Quận Tiêu nhíu mày hỏi.
Bên kia cười đáp: “Người chơi trò mạo hiểm, anh đã quên rồi sao cậu Tu?"
“Chuyện đánh bom ở trung tâm thương mại lần trước là do anh làm sao?”
“Thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà cậu Tư vẫn còn nhớ.
Đúng thật là trí nhớ rất tốt. Lần này, chúng ta lại chơi trò khác đi?”
Bên kia nói bằng giọng đắc thắng.
Phó Quân Tiêu khinh khỉnh đáp:
“Tôi không rảnh”
“Người vợ chưa cưới của cậu Tư tên là Tô Hoài Lan, đúng không? Cô ta đang ở trong nhóm học viên huấn luyện quân sự này.
Cậu nói xem, có khả năng người bắn tỉa mà tôi cử đến sẽ bắn một phát súng trúng ngay người phụ nữ của cậu Tư trong số các học sinh mặc quân phục rằn ri đó không?”
Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy vẻ nham hiểm và xảo quyệt.
Phó Quân Tiêu nhíu mày, anh tự hỏi liệu có phải họ đã nhầm Kỳ Anh là Tô Hoài Lan hay không.