“Tôi muốn chờ Phó Diệc Phàm đến”
Bên kia, trong phòng tiêm thuốc bệnh viện tư nhân.
Bác sĩ vừa tiêm thuốc cho Phó Diệc Phàm xong, Nhiên Hoàng Minh đi tới bảo bác sĩ kia rời đi.
Nhiên Hoàng Minh cầm bản báo cáo xét nghiệm máu của Phó Diệc Phàm, thấy cũng không đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm đồng thời tiện báo cho anh biết nói: “Cô bé kia cũng đã không sao rồi”
“Cám ơn cậu” Phó Diệc Phàm cúi thấp đầu.
“Cô gái kia chính là Tống Vân Thùy sao?” Nhiên Hoàng Minh tò mò.
hỏi một câu.
Phó Diệc Phàm gật đầu một cái Nhiên Hoàng Minh cười nói: “Cô gái mà ông cố con chọn cũng không tệ lắm, gia thế trong sạch rõ ràng, dáng vẻ cũng đẹp, gia cảnh cũng không có quá nhiều phức tạp, hơn nữa thể chất cũng vừa hợp với con. Hôm đó cậu làm kiểm tra cơ thể cho ông cố con, tiện con giúp ông cố con đưa tài liệu của cô bé này cho mẹ con xem qua. Mẹ con cũng cảm thấy mọi mặt cô bé này cũng không tệ. Nghe nói, tài liệu của cô bé cũng đã qua cửa ải cấp trên của con. Xem ra đúng là một sự lựa chọn tốt cho con”
“..” Phó Diệc Phàm lại trầm lặng.
Nhiên Hoàng Minh thấy vậy nhướn mi nói: “Sao vậy? Con không thích sao?”
“Con không thích ai cả.’ Phó Diệc Phàm ánh mặt ảm đạm nói.
Nhiên Hoàng Minh luôn cảm thấy đứa cháu ngoại này của mình là kiểu một lời hai nghĩa, có thể lại cảm thấy giống như anh đang cố tình giấu giếm điều gì đó.
Ông ta cũng không hỏi tới nữa, mà chuyển đề tài khác: “Cậu cảm thấy chuyện của Tân Vũ Bảo có lẽ cũng nên nói với bố con một câu”
“Không cần đâu, tự con sẽ xử lý tốt” Phó Diệc Phàm quả quyết từ chối.
Rõ ràng anh không muốn bố mình nhúng tay vào chuyện của mình.
Nhiên Hoàng Minh lại nói bóng nói gió giống như hỏi: “Nghe nói, gần đây con rất thân thiết với đứa con gái kia của Tân Vũ Bảo?”
“Tại con có liên hệ công việc, cho nên thường xuyên lui tới” Phó Diệc Phàm bình tĩnh trả lời.
“Tân Vũ Bảo vừa là bạn cũng vừa là địch. Cậu và bố con đều chưa từng có quan hệ thân thiết với ông ta cho nên con và con gái ông ta tốt nhất cũng nên giữ khoảng cách”
“Có phải ông cố con đã nói gì không nên nói với cậu, bảo cậu tới khuyên giải con phải không?”
“Ông cố con chỉ nói sau khi tiếp xúc với con gái của Tân Vũ Bảo, cảm thấy cô ta không phải là một cô gái đơn giản, phải cẩn thận đề phòng mới được. Còn nói con thân thiết với cô ta, sợ con không hiểu rõ lòng người mà bị thương tổn”
“Suy nghĩ của cô ấy đơn giản lắm, không giống như ông cố nghĩ đâu” Phó Diệc Phàm nhàn nhạt nói.
Nhiên Hoàng Minh rất kinh ngạc liếc Phó Diệc Phàm một cái, không khỏi tức cười nói: “Không ngờ con còn nói giúp cô ấy”
“Cậu yên tâm, con tự có chừng mực” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Nhiên Hoàng Minh cười yếu ớt: “Tự có chừng mực, nhưng đừng quá đáng”
Lúc Phó Diệc Phàm quay lại vừa đi tới cửa liền thấy Tân Sơ Hạ trong phòng đang cau mày, đi quanh quẩn một mình.
Anh gõ gõ cửa, Tân Sơ Hạ nghe tiếng quay đầu lại liền thấy anh, lập tức nhảy đến bên cạnh anh, quan tâm hỏi: “Anh khá hơn chút nào chưa?
Có gì đáng ngại không?”
“Bác sĩ nói tôi trúng độc…” Tân Sơ Hạ kéo dài âm cuối Trong lòng Tân Sơ Hạ tràn đầy mong đợi chờ câu nói tiếp theo của anh: “Hả?”
“Bọn họ nói tôi không có thuốc nào cứu được.” Phó Diệc Phàm ung dung thong thả nói.
“Vậy để tôi gọi điện cho bố tôi bảo ông ấy cử người đưa thuốc giải đến” Trong lòng Tân Sơ Hạ hoảng lên, lập tức lấy điện thoại di động ra.
Nhưng cô vừa mới lấy điện thoại di động ra liền bị Phó Diệc Phàm đưa tay đến nắm lấy cổ tay cô: “Không phải cô có sẵn thuốc giải rồi sao?”