Đến lúc đó, Phó Quân Tiêu anh cứ tùy tiện tìm một lý do, nói mình và Tô Hoài Lan không hợp rồi chia tay là được.
Còn Tô Hoài Lan biết rõ Phó Quân Tiêu sẽ không bỏ qua cho mình, nên tranh thủ bám chặt lấy ông cụ Phó, tìm một chỗ dựa giúp mình áp chế được Phó Quân Tiêu.
Sau bữa cơm tối, Phó Quân Bác cũng không ở lại nhà họ Phó ngủ qua đêm, mà vì trong công ty có việc nên anh ấy vội vàng chạy về thành phố Thuận Canh.
Phó Quân Tiêu còn chưa chính thức trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Phó thị, cho nên anh không bận như vậy.
Trước đó anh đến tập đoàn cũng chỉ là vì để giải quyết tình huống đột phát mà thôi.
Thêm vào đó, ông cụ Phó cũng cố gắng giới thiệu các mối quan hệ của mình cho Phó Quân Tiêu.
Cho nên, Phó Quân Tiêu cơ bản là chủ ngoại, còn Phó Quân Bác thì chủ nội, hoàn toàn trở thành người phụ tá của Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh lưu luyến không rời đưa tiễn Phó Quân Bác.
Đứng ở cửa chính, lúc quay người lại, thì thấy anh cả Phó Quân Tiêu đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào.
Cô mất một lúc mới hoàn hồn lại được, dt vô thức lùi ra phía sau một bước, hơi cú đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh cả”
Phó Quân Tiêu nghe thấy hai tiếng “Anh cả”
này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại chỉ có thể giả vờ điềm nhiên như không, “ừ”
một tiếng, sau đó lại nói đến một chủ đề linh tinh: “Bên ngoài lạnh lắm, đi vào nhà nghỉ ngơi sớm đi”
“Vâng”
Đồng Kỳ Anh gật đầu, tránh khỏi ánh mắt của Phó Quân Tiêu, lách qua người anh nhanh chóng chạy đi.
Nhớ lại chuyện lúc trước cô làm với anh, bây giờ thấy anh là cô lại lúng túng không thôi.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, trong gió lưu lại mùi hương chanh trên người cô.
Mùi thơm như vậy khiến anh thấy vừa quen thuộc vừa hoài niệm.
Chỉ sợ là từ nay về sau anh sẽ không được ngửi mùi hương đó của cô nữa.
Đôi lông mày của Phó Quân Tiêu cau lại, lúc ngoái nhìn lại, ánh mắt chan chứa tình cảm của anh dõi theo bóng lưng Đồng Kỳ Anh, nhưng trong tim lại có chút đau đớn.
Từ nay về sau, tình yêu của anh đối với cô cũng chỉ có thể yên lặng giấu kín đi thôi.
Đồng Kỳ Anh quay về sân viện trước, nơi cô được ông cụ Phó sắp xếp ở lại.
Nơi này, trời vừa tối, quang cảnh tiêu điều, côn trùng kêu rả rích.
Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Đồng Kỳ Anh bước nhanh qua sân, chạy vào.
trong phòng, đóng cửa gỗ lại rồi cài then cẩn thận.
Sao trong ngôi nhà cũ cả trăm năm này, trời vừa tối đã đáng sợ như thế? Đồng Kỳ Anh ngồi lại trước bàn tròn, không nhịn được mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Quân Bác, hỏi anh đã đến nơi bình an hay chưa, nhưng mà Phó Quân Bác không trả lời cô.
Phó Quân Tiêu quay về phòng ngủ của mình, vừa đóng cửa lại, quay đầu đã thấy Tô Hoài Lan xõa tóc ngang vai, trên thân chỉ quấn một cái khăn tắm màu hồng, bộ ngực đầy đặn nửa lộ ra ngoài, vô cùng sống động, đôi chân dài trắng nõn bước chân trần trên đất.
Tô Hoài Lan vén tấm rèm hạt châu lên, xinh đẹp quyến rũ tới gần Phó Quân Tiêu.
Cô ta và Đồng Kỳ Anh có một gương mặt giống nhau như đúc, tựa như chị em sinh đôi, nếu như không nhìn kĩ thì sợ là cũng không phân biệt được.
Nhìn thấy Tô Hoài Lan như thế này, Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nếu như không phải vì người phụ nữ này ham giàu sang, thay mận đổi đào, thì sao anh lại để mất Kỳ Anh được? Đều do anh không tốt.
Lẽ ra trước kia anh nên