Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quân Tiêu không muốn tra cứu xem chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng tôi lại muốn một đáp án thật sự. Không phải ngẫu nhiên mà cô lại trở nên giống với Anh Ninh như vậy. Chắc hẳn có một bí mật nào đó trong cô mà chúng tôi không biết tới. Quân Tiêu muốn giả vờ hồ đồ, nhưng tôi lại không muốn tiếp tục hồ đồ như vậy nữa. Chuyện của Anh Ninh vẫn luôn là một nút thắt ở trong lòng tôi, giống như cái chết của Lãnh Vệ Phong, bố của Quân Tiêu vậy, cũng là một nút thắt trong lòng cậu ấy" Lãnh Dật Phong nói một cách mạnh mẽ.



Đồng Kỳ Anh như hiểu mà không hiểu hỏi lại: "Cho nên, anh đang muốn tìm ra hung thủ thực sự đã giết chết Anh Ninh, và bảo thù cho Anh Ninh?"



"Anh Ninh là vợ của tôi, tôi không thể để cho cô ấy chết mà không được rõ ràng" Lãnh Dật Phong nheo đôi mắt đen lại, giọng điệu nặng nề nói.



Đồng Kỳ Anh lại cả giận nói: "Anh muốn báo thù, thì đó là chuyện của anh. Tại sao anh lại muốn kéo tôi và anh cả cùng xuống nước?"



"Năng lực của tôi có hạn, mà cô chính là điểm yếu của Quân Tiêu" Lãnh Dật Phong cong môi nói.



Đồng Kỳ Anh chỉ có thể mím môi ảo não, không muốn nói lời nào với người đàn ông này.



Lúc chạng vạng tối.



Lý Nhã Uyên thấy Lãnh Dật Phong quay trở về một mình, vì vậy cô ta quan tâm hỏi: "Kỳ Anh đâu?"



"Bị tôi nhốt lại rồi." Lãnh Dật Phong mặt không biển sắc trả lời.



Lý Nhã Uyên lập tức kinh ngạc nói: "Nhốt, nhốt ở đâu? Tại sao lại vậy? Tại sao anh lại muốn nhốt cô ấy lại?"



"Cô gọi điện thoại cho Phó Quân Tiêu, bảo cậu ta tới đây một chuyến" Lãnh Dật Phong lạnh lùng ra lệnh.







Lý Nhã Uyên cố gắng tìm hiểu lý do của Lãnh Dật Phong: "Anh định để Kỳ Anh làm thế thân của Anh Ninh sao?"



"Cô cảm thấy, tôi là loại người loạn luận như thế sao?" Ánh mắt Lãnh Dật Phong lãnh đạm liếc nhìn Lý Nhã Uyên đang đứng ở bên cạnh.



Dù nói thế nào đi chăng nữa, Đồng Kỳ Anh cũng là vợ hợp pháp của Phó Quân Tiêu, cũng chính là cháu dâu họ của Lãnh Dật Phong anh ta, anh ta chưa đến nỗi muốn cướp đoạt người phụ nữ của cháu họ mình.



"Được rồi, anh nói cái gì thì chính là cái đó. Tất cả em đều nghe theo anh" Lý Nhã Uyên không còn hỏi nữa, mà cúi đầu xuống, buồn bã ủ rũ nói.



Trên đời này, nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất. Đồng Kỳ Anh cũng không nghĩ tới, vậy mà Lãnh Dật Phong lại giao cô cho Phó Quân Bác, em trai của Phó Quân Tiêu.



Biệt thự nào đó trong tiểu khu của thành phố Thuận Canh.



Sau khi Đồng Kỳ Anh được tháo khăn bịt mắt, cô hơi sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt. Phó Quân Bác thì vô cùng bình tĩnh cởi trói cho cô, đồng thời đưa ly nước cho cô, dỗ dành nói: "Uống chút nước đi." "Anh nên giúp anh cả mới đúng, tại sao anh lại giúp Lãnh Dật Phong?" Đồng Kỳ Anh tức giận nói. Mối quan hệ giữa các cá nhân của nhà họ Phó thật sự rất phức tạp.



Phó Quân Bác di chuyển một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Đồng Kỳ Anh, nhếch miệng nói: "Mối quan hệ giữa anh và anh cá chẳng phải là do em nên mới rạn nứt hay sao?"



Đồng Kỳ Anh nói với vẻ mặt bất lực: "Chuyện giữa tôi và anh, anh cả đều đã nói hết tất cả với tôi. Nhưng mà, trong mắt tôi, đó đều là những chuyện quá khứ. Huống chi, tôi cũng quên hết rồi. Cho nên, anh thả tôi đi đi, được không?"



"Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, anh không tin em nói quên là quên được." Phó Quân Bác không đồng ý trả lời.



Đồng Kỳ Anh cũng lười lý luận với anh ta, đứng dậy đi thẳng về phía cửa chính.



Khi cô vừa mở cửa ra, đang chuẩn bị bước một bước ra khỏi cửa, thì bỗng nhiên "vèo" một tiếng, không biết từ đầu đó bắn ra một viên đạn, trúng ngay vào chân cô ở trên mặt đất, vỏ đạn văng ra xa đến mấy mét.







"Đây là lời cảnh cáo dành cho em" Phó Quân Bác bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, quay người nhìn về phía Đông Kỳ Anh, tiếp tục nói: "Ở bốn phía của biệt thự, được sắp xếp mười tay bắn tỉa. Chỉ cần em dám bước ra khỏi nơi này một bước, bọn họ sẽ bắt đầu bắn từ chân của em. Nếu em không muốn chết, thì hãy an phận đợi ở chỗ này"



"..." Đồng Kỳ Anh im lặng không nói gì.



Tuy nhiên, lời nói của Phó Quân Bác đã thành công đẩy lùi ý nghĩ muốn ra ngoài của Đồng Kỳ Anh.



"Rõ ràng là do anh phụ tôi trước, vì sao anh lại chẳng biết tự mình xem xét lại, cứ lần này đến lần khác không chịu buông tha cho tôi vậy?" Đồng Kỳ Anh quay lại trước mặt Phó Quân Bác, nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Quân Bác, lạnh lùng chất vấn.



Phó Quân Bác lập tức cuộn chặt một tay thành nắm đấm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà phản bác: "Đúng vậy! Là anh có lỗi với em. Nhưng mà cũng chỉ là cơ thể của anh có lỗi với em mà thôi. Trong trái tim của anh, vẫn luôn có ở em ở đấy. Còn em thì sao? Cả cơ thể lẫn trái tim em đều trao cho anh cả của anh. Rốt cuộc là ai phụ ai đây?".



"Anh phụ tôi trước, tôi và anh đã ly hôn, thì tôi tái giá với ai, ở với ai, đều là tự do của tôi, không hề liên quan gì đến anh dù chỉ là một chút. Hơn nữa, tôi cảm thấy, tư tưởng quan niệm của tôi và anh thật sự không cùng chung một thế giới" Đồng Kỳ Anh có chút thiếu kiên nhẫn nhíu mày.



Trên đời này, tại sao có thể có người đàn ông bất chấp lý lẽ như vậy? Đã ngoại tình còn nói lý sao?



"Kỳ Anh, anh có thể thề rằng cho đến bây giờ anh vẫn còn yêu em. Còn em thì sao?" Phó Quân Bác vươn tay kéo Đồng Kỳ Anh đến trước mặt của mình, thề thốt nói.



Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên cảm thấy câu nói này của anh ta cực kỳ buồn cười: "Bây giờ anh đối với tôi mà nói, chỉ là thân thích của nhà chồng tôi mà thôi."



"Thân thích của nhà chồng? Ha! Em thật sự cho rằng em là mợ cả của nhà họ Phó hay sao? Nếu bây giờ anh chăm sóc cho em, sau đó lại chụp thêm mấy tấm hình rồi công bố ra bên ngoài. Em nói xem, anh cả sẽ định thế nào với em đây?" Khuôn mặt Phó Quận Bác đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo và u ám.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK