Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em chỉ hi vọng anh sẽ trở về bên cạnh em và Hạ Tiêu, em chỉ mong anh làm tròn bổn phận của một người chồng, em muốn như vậy cũng là sai sao?" Lý Tư San không kìm được gào khóc lớn: "Em biết anh hận em vì đã chia rẽ anh và Đồng Kỳ Anh. Nhưng nếu Đồng Kỳ Anh thực sự yêu anh thì dù em có làm thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể nào chia cách được hai người. Anh có bao giờ nghĩ đến điều này chưa? Rõ ràng tình yêu của hai người chưa đủ sâu sắc, tại sao lại đổ lỗi cho em chứ?"



"Cô thả Tô Hoài Lan ra, tôi sẽ cùng cô đi đăng ký kết hôn” Phó Quân Bác nhướng chân mày lên nói.



Lý Tự San hừ lạnh một tiếng: "Cô ta đang mang thai con của anh. Anh yêu cầu em thả cô ta đi? Để sau này đứa con riêng của hai người đến tranh tài sản với Hạ Tiêu của em hay sao?"



“Đúng là Tô Hoài Lan có mang thai đứa con của tôi, nhưng đã bị chính tay tôi đánh sảy thai rồi!” Phó Quân Bác lạnh lùng hét lón.



Cả thể xác lẫn tinh thần của Lý Tư San khẽ giật mình.



Phó Quân Bác hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói tiếp: "Đó là chuyện của sáu tháng trước."



"Em không tin. Chính Tô Hoài Lan đã nói với em. Cô ta còn lấy tiền của em rồi nói sẽ cùng đứa trẻ biến mất khỏi mắt em" Lý Tư San tức giận chỉ tay về phía Đồng Kỳ Anh đang bị trói trên ghế gỗ.



Ánh mắt Phó Quân Bác cũng nhìn theo ngón tay của Lý Tự San rồi rơi trên người Đồng Kỳ Anh.



Nhìn sơ qua, anh còn tưởng cô là Tô Hoài Lan cho nên ánh mắt cũng không dừng ở trên người Đồng Kỳ Anh quá lâu, ngược lại anh ta kiên nhẫn an ủi Lý Tư San: “Tư San, nửa năm nay anh không hề đụng vào Tô Hoài Lan. Cho dù cô ta có thai, chắc chắn cũng không phải của anh”



“Thật sao?” Lý Tự San từ từ bình tĩnh trở lại.



Phó Quân Bác hơi gật đầu.



“Anh đỡ em về phòng đi nghỉ ngơi có được không?” Phó Quân Bác nói tiếp.



Biểu cảm Lý Tư San hơi hoảng hốt, nhưng ánh mắt vẫn luôn lộ ra sát ý, trừng mắt hung tợn nhìn Đồng Kỳ Anh.



Đồng Kỳ Anh xoa xoa đôi tay hồi lâu, thậm chí còn chà đến rát cổ tay, cuối cùng cũng cởi được sợi dây thừng trên cổ tay. Sau khi lắc lắc cổ tay một cái cô mới đưa tay lên xẻ miếng băng dính trên miệng ra.



Một sự đau đớn ập tới, cố kìm nén nước mắt tuôn trào.







Đồng Kỳ Anh nhanh chóng cởi dây trói trên hai chân.



"Tôi không phải Tô Hoài Lan!”



Cô chạy đến trước mặt Phó Quân Bác vừa thở hổn hển vừa nói ra những lời này, lập tức Phó Quân Bác tin lời cô nói mà không chút hoài nghi.



Trong phút chốc Lý Tư San cũng khó có thể tin đây chính là Đồng Kỳ Anh.



“Bây giờ tôi phải đến bờ biển, anh có thể cho tôi mượn chìa khóa xe được không? Đồng Kỳ Anh gấp gáp hỏi Phó Quân Bác.



Phó Quân Bác và Lý Tư San bốn mắt nhìn nhau sau đó mới nhớ tới hôm nay là ngày đại hôn của Đồng Kỳ Anh nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn đang cử hành hôn lễ.



“Kỳ Anh, sao em lại.” Phó Quân Bác muốn nói gì đó rồi lại thôi, anh ta đã lập tức hiểu được ý đồ của Tô Hoài Lan.



Nhìn Lý Tư San bên cạnh cơ hồ như muốn phát điên lên vì anh ta, rồi lại nhìn Đồng Kỳ Anh, người đã không còn yêu anh ta từ lâu rồi, Phó Quân Bác cười khổ chỉ còn cách chọn buông tay cô.



"Anh có thể chở em đến bờ biển, nhưng em phải hứa không được mở miệng nói bất cứ lời nào” Phó Quân Bác nói tiếp.



Đồng Kỳ Anh vẻ mặt mờ mịt nhìn Phó Quân Bác: “Vì sao?”



“Bởi vì anh muốn nhìn xem anh cả có thể nhận ra em hay không?



"Tôi không đồng ý!” Đồng Kỳ Anh lập tức phản bác.



Phó Quân Bác lại đắc ý cười nói: “Thì ra em không tin tưởng anh cả.”



"" Phút chốc Đồng Kỳ Anh không còn lời gì để nói.



Thật ra, cũng không phải cô không tin tưởng Phó Quân Tiêu, mà là cô quả kiêng kị Tô Hoài Lan.



Cô nhớ mang máng rằng lúc ở thành phố Cung Huy, Tô Hoài Lan cũng đã từng dùng phương thức này nhốt cô ở trên biệt uyển.







Tư San cũng cùng đi đi. Dù sau người đứng ngay trước mặt em lúc này cũng là chị cả của chúng ta” Phó Quân Bác ôm Lý Tự San vào lòng, cười ẩn ý.



Chỉ khi ở trong lòng Phó Quân Bác, Lý Tư San mới trở nên an tĩnh, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.



Dù Phó Quân Bác có nói gì, Lý Tư San cũng kinh ngạc nhìn lên, giống như đang nhìn Phó Quân Bác đầy ngưỡng mộ rồi trả lời: "Được."



Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ.



Vì để không bị người khác phát hiện ra, Lý Tự San mang khăn trùm đầu và kính râm lên cho Đồng Kỳ Anh, che khuất cả khuôn mặt cô.



Phó Quân Bác cầm thiệp mời, dẫn Lý Tư San và Đồng Kỳ Anh đi đến bờ biển đúng hẹn.



Hôn lễ còn chưa bắt đầu nhưng những người tới tham gia buổi lễ đều đã ngồi đúng chỗ.



Ngoài một số người thân và bạn bè tử tế của gia đình họ Phó thì Hạ Đông Dương cũng có mặt. Bao gồm cả những bạn bè mà Nhiên Hoàng Biên mời đến.



Người ở buổi lễ không nhiều lắm, nhưng ít nhất đều là những thương nhân lớn. Phó Quân Bác dẫn Lý Tư San, còn Lý Tư San kéo theo Đồng Kỳ Anh ngồi xuống trong đám người ở hàng cuối cùng.



Khung cảnh tượng tự như một đám cưới trong nhà thờ, với hàng ghế VIP vuông vắn ở hai bên, tấm thảm đỏ dẫn đến nơi tuyên thệ ở giữa và những vòm hoa hồng hình trái tim tuyệt đẹp.



"Xin cho những tràng vỗ tay nhiệt liệt, mời cô dâu của chúng ta” Giọng nói the thẻ của người chủ hôn đứng trên sân khấu hét lón.



Trong một tràng pháo tay như sấm, Tô Hoài Lan mặc một chiếc áo lụa trắng, nắm lấy cánh tay của Nhiên Hoàng Biên chậm rãi đi về phía Phó Quân Tiêu, người đàn ông đang đợi ở cuối thảm đỏ.



Khi ánh mắt của mọi người đều ở trên người cô dâu Tô Hoài Lan, thì ánh mắt của Đồng Kỳ Anh luôn đặt trên người Phó Quân Tiêu.



Anh khoác lên mình bộ quần áo chỉnh chu của chú rể, không lạnh lùng và nghiêm túc như những bộ vest ngày trước.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK