"A lô, xin chào!" Tuy rằng hơn nửa đêm còn bị người ta quấy rây giấc ngủ, Phó Quân Bác vẫn duy trì phong độ lịch sự như cũ, nhận điện thoại.
"Xin chào, chúng tôi gọi tới từ đồn công an phía Nam của thành phố Thuận Canh, xin hỏi anh là bạn trai của cô Lý Tư San sao?" Giọng điệu của đối phương có vẻ cứng nhắc.
Phó Quân Bác trả lời nhanh như chớp: "Không phải! Anh gọi nhâm rồi!" "Thực xin lỗi, quấy rây rồi!" Đối phương vừa mới nói hết lời thì đầu bên kia điện thoại mang máng truyền đến giọng nói nức nở vô lực của một người phụ nữ.
"Anh ấy thật sự là bạn trai của tôi! Quân Bác...
anh tới đón em về nhà được không? Hu hu..”
Tiếng nức nở của Lý Tư San mơ hồ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Phó Quân Bác biến mất sạch, nhưng anh vẫn nhẫn tâm cúp điện thoại.
Nếu như cô ta ở đồn công an, thì không có nguy hiểm gì đến mạng sống cả, hơn nữa cô ta còn có một người anh trai.
Nếu cô ta mà có xảy ra chuyện gì, anh trai cô ta sẽ chạy đến ngay.
Trong lòng Phó Quân Bác nghĩ như vậy, nhưng anh lại lăn qua lộn lại không thể tiến vào giấc ngủ một lần nữa.
Khi anh ngôi dậy, chuẩn bị muốn đi xuống sô pha mang dép, trong lúc vô tình mà nâng mí mắt lên, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, anh lại do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt hai chân lên ghế sô pha một lần nữa, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Bây giờ anh đã có Kỳ Anh rồi, anh không thể lại đi quan tâm tới chuyện của Lý Tư San nữa.
Đúng vậy, anh đã có Kỳ Anh rồi...
Phó Quân Bác nhắm mắt lại, trong lòng, trong đầu anh không ngừng nhấn mạnh câu này "Mình đã có Kỳ Anh rôi!".
Có lẽ là hai người ở cùng nhau một thời gian dài thì không biết từ lúc nào sẽ sinh ra thần giao cách cảm.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, hai tay cô hơi năm chặt thành quyên, nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, dùng giọng nói dịu dàng và mềm mại gọi anh: “Quân Bác..."
"Hả?" Phó Quân Bác sợ run một cái, anh lập tức trả lời lại một tiếng: "Em còn chưa ngủ sao?" "Em..."
Đồng Kỳ Anh muốn nói rồi lại thôi, sau khi dừng một chút, cô mới nói tiếp: "Có thể ngủ cùng với anh được không?”
Trong giọng nói của cô còn lộ ra một tia thẹn thủng.
Phó Quân Bác buồn cười nhếch miệng nói: "Đứa ngốc, đương nhiên là được chứt" Anh nói xong thì lại ngồi dậy từ trên ghế sô pha, sau đó mang dép vào, đi tới bên giường.
Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, cô lập tức trở mình một cái, đối mặt với Phó Quân Bác, một đôi mắt to trong veo như nước, lại hơi ánh lên ánh sáng yếu ớt trong căn phòng mờ tối.
- -------------------