“Mẹ biết con vốn kiêu ngạo, không đồng ý được thì thôi” Tống Thiên Thanh oán trách.
Tống Vân Thùy cũng không phản bác lời mẹ mình nữa, trong đầu cô †a nghĩ đến hình bóng Phó Diệc Phàm, trong lòng thật ra cũng cảm thấy rất khó chịu.
Tống Thiên Thanh lại bắt đầu lải nhải không ngừng: “Con cũng biết, cũng muốn ủng hộ mẹ chủ động theo đuổi hạnh phúc của mẹ, thế mà sao con lại không chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình chứ!”
“Mẹ, chuyện của mẹ với chú Tân là tôi tình anh nguyện, nhưng con với Phó Diệc Phàm thì không giống thế, cho nên mẹ đừng nói nữa, được không?” Tống Vân Thùy không vui nhíu mày.
“Cái con bé này…” Tống Thiên Thanh định nói rồi lại thôi, đành phải chuyển đề tài khác: “Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi”
“Mẹ ngủ ngon” Tống Vân Thùy khẽ nói.
Tống Thiên Thanh lắc đầu thở dài đi ra khỏi phòng.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Phó.
Phó Diệc Phàm mới trở về từ bên ngoài đã bị ông cố Phó Hoằng Khôn gọi vào phòng làm việc “dạy bảo”.
Phó Hoằng Khôn đang cầm một chiếc bút lông vẽ một con rồng trên chiếc bàn lớn.
Phó Diệc Phàm đứng đối diện chiếc bàn nhìn Phó Hoằng Khôn vẽ tranh.
Phó Hoäng Khôn vừa vẽ vảy rồng vừa nói: “Đã nhiều ngày trôi qua rồi mà cháu vẫn không chủ động nói rõ với ông lý do cháu từ chối cuộc hôn nhân mà ông cố định cho cháu, bây giờ có phải là cháu nên cho ông cố một câu trả lời rồi không?”
“Tại sao ông cố lại thích cô Tống như vậy ạ?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Phó Hoằng Khôn bình tĩnh tiếp tục vẽ tranh: “Con bé rất xuất sắc.”
“Cháu muốn nghe lý do thật sự: Phó Diệc Phàm hơi nhíu mày.
Bàn tay đang cầm bút lông của Phó Hoằng Khôn dừng lại, đành phải nhấc bút lên, tay kia vô thức sờ râu mình: “Rất khó để tìm được cô gái có thể sinh con cho cháu”
“Có liên quan tới sức khỏe của cháu sao?” Phó Diệc Phàm chợt trở nên nghiêm túc.
Phó Hoằng Khôn gật đầu: “Nhiên Hoàng Biên nói, cháu thừa hưởng một nửa đặc thù của mẹ, cho nên người kết hôn với cháu nhất định phải là cô gái có thể dung hợp được với nhóm máu đặc biệt của cháu. Lúc trước, ông cố đã phái người thu thập tài liệu về những cô gái kia cho cháu. Vân Thùy chính là một trong số những cô gái đó. Ông cố thấy Vân Thùy rất xuất sắc, con bé có thể trở thành người vợ hiền dịu đảm đang của cháu. Huống chỉ, ông cố cũng không muốn nhà họ Phó không có người nối dõi”
“Nhà họ Phó sẽ có người nối dõi, chú nhỏ có con mà ạ” Phó Diệc Phàm phản đối.
Phó Hoäng Khôn quát lớn: “Cháu không thèm quan tâm tới sự khác biệt giữa dòng chính và dòng thứ giống hệt bố cháu, cháu định sau này sẽ chắp tay nhường tập đoàn Phó thị lại cho người khác à?”
“Ông cố, cháu không lừa dối gì ông, cháu không hứng thú với việc kế thừa tập đoàn Phó thị” Phó Diệc Phàm dửng dưng nói.
Giờ phút này, Phó Hoằng Khôn lại không tức giận vì câu nói này của chất trai mà chỉ như đã nhìn thấu hết thảy, nói những lời đầy sâu xa: “Đúng là cháu không hứng thú với việc kế thừa cho nên từ sau khi xuất ngũ về, cháu luôn cố tình phá hỏng thanh danh của mình ở bên ngoài.
Mọi người đều nói con cháu của Phó Hoằng Khôn ông càng ngày càng tệ. Mỗi tối, chắt trai đều ăn chơi đàn điếm cùng với đám bạn bè con nhà giàu không ra gì kia ở bên ngoài, đến tuổi lập gia đình nhưng không có lấy một bố mẹ của cô gái nào muốn kết thông gia với nhà họ Phó chúng ta: “Ông cố, nếu cháu thích cô gái nào thì nhất định cháu sẽ dẫn cô ấy về gặp ông mà.” Phó Diệc Phàm ôn tồn nói.
Phó Hoảng Khôn lại cười khẩy: “Ông cố nhắc nhở cháu một câu, tốt nhất là cháu đừng dẫn cô gái nào không thể sinh con cho cháu về đây, tránh hai đứa lại không có được kết cục tốt đẹp”
“Ông cố, Tân Vũ Bảo – bố dượng của cô Tống có cho cô Tống uống thuốc, ông cố có biết việc này không ạ?” Phó Diệc Phàm hỏi tiếp.