“Anh dẫn em đi tìm cô ấy” Phó Diệc Phàm nói, dừng một chút, anh chỉ chỉ vào chỗ này, nói tiết ó điều, anh cảm thấy, em có thể ở lại nơi này dọn dẹp một chút, sau đó hãy rời khỏi đây”
“Được!” Minh Tư Thành gật gù.
Sau đó, anh động thủ dỡ tất cả lều vải xuống, giao cho môn chú bảo vệ gác cổng thay mình bảo quản.
Trước khi rời đi, Phó Diệc Phàm dặn dò chú bảo vệ gác cổng, nếu như có người đến hỏi thăm, không được đề cập đến Minh Tư Thành.
Chú bảo vệ gác cổng đồng ý.
Sau đó, hai người bọn họ tách nhau ra tự lái xe của mình, rời khỏi mộ nhà họ Phó.
Minh Tư Thành lái xe, đi theo sau Phó Diệc Phàm.
Bên này, Phó Diệc Phàm vừa lái xe, vừa bấm số điện thoại của Tân Sơ Hạ.
Sau đó một lúc lâu, Tân Sơ Hạ mới tiếp nghe điện thoại của anh, hơn nữa còn rất tức giận nói: “Bây giờ anh mới nhớ tới gọi điện cho tôi sao, có phải là vì ban đầu không để ý tới chuyện của tôi nên hối hận rồi không?”
“Trên đời này, không có chuyện gì có thể làm tôi hối hận được cả”
Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Bỗng nhiên Tân Sơ Hạ càng tức giận hơn: “Vậy anh gọi cho tôi làm gì hả?”
“Có việc, muốn tìm cô hỗ trợ” Phó Diệc Phàm trực tiếp đi thẳng vào.
vấn đề nói.
Tân Sơ Hạ khó chịu nói: “Không giúp!”
“Là chuyện liên quan đến Viêm Ái Linh” Giọng nói của Phó Diệc Phàm không hề nóng vội.
Vừa nghe nói chuyện liên quan đến Viêm Ái Linh, Tân Sơ Hạ lập tức quên mất sự khó chịu vừa rồi, ngược lại còn rất lo lắng hỏi: “Điện hạ, cô ấy làm sao?”
đuôi câu chuyện có chút phức tạp, có điều hiện tại cô đang ở đâu? Tôi tới đó đón cô, dẫn cô đi gặp cô ấy” Phó Diệc Phàm nghiêm túc trả lời.
Tân Sơ Hạ buồn bực hỏi ngược lại: “Anh muốn đón tôi tới Viêm Phù sao?”
“Viêm Ái Linh không ở Viêm Phù, cô ấy ở thành phố Thuận Canh”
“Cái gì? Sao lại ở thành phố Thuận Canh? Điện hạ tới thành phố Thuận Canh để chuẩn bị đi nước ngoài sao? Không đúng! Tôi không thấy tin tức đưa tin về chuyện này” Bỗng nhiên Tân Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái.
Chuyện Viêm Ái Linh là người kế nhiệm nữ vương của Viêm Phù, cô đã xem trên tin tức quốc tế trước đây vài ngày.
“Cô nói xem cô đang ở đâu trước đi? Tôi tới đón cô, sau khi gặp mặt sẽ nói rõ chuyện này” Phó Diệc Phàm trả lời.
Nhưng Tân Sơ Hạ vẫn không ngừng than thở: “Anh có tới đón tôi cũng vô dụng, tôi bị bố nhốt trong gác xép ở biệt thự của nhà họ Tân rồi, không thể ra ngoài được”
“Cô ở biệt thự nhà họ Tân sao? Được, tôi đến tìm cô”
“Anh đến cũng không làm gì được đâu, vô dụng thôi”
“Tôi tự biết cách giải quyết” Phó Diệc Phàm nói xong, lập tức tắt máy.
Đến biệt thự của nhà họ Tân, Phó Diệc Phàm và Minh Tư Thành dừng xe trước sau đó bước xuống.
Minh Tư Thành nhìn ngôi biệt thự đề chữ nhà họ Tân ở trên, không khỏi tò mò hỏi: “Anh, người anh muốn tìm đang ở đây sao?”
“Ừ” Phó Diệc Phàm trả lời một tiếng.
Khi anh chuẩn bị nhấc điện thoại lên, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc: “Phó Diệc Phàm? Sao anh lại ở đây?”
Nghe tiếng, Phó Diệc Phàm và Minh Tư Thành không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Chỉ thấy Tống Vân Thùy trên người còn đang mặc đồng phục của cơ trưởng, kéo một cái vali nhỏ, xinh đẹp đi về phía hai người họ.
Phó Diệc Phàm nhìn Tống Vân Thùy, chỉ là hờ hững hỏi: “Hôm nay cô không có lịch trình sao?”
“Hôm nay là quốc tế hàng không, chỉ có một chuyến bay thôi, vừa mới bay trở về xong, anh thì sao? Anh tới đây làm gì?” Tống Vân Thùy có chút nghi ngờ, đánh giá Phó Diệc Phàm.
€ó lẽ người đàn ông này không phải vì rảnh rỗi mà đến đâu nhỉ?
“Tôi tới tìm Tân Sơ Hạ” Phó Diệc Phàm không hề ngần ngại nói.