Phó Diệc Phàm cười như không cười mấp máy môi: “Ít nhất, cô ấy trong mắt mọi người cũng đã quang minh chính đại chiến thắng được “Công chúa được mọi người kính trọng” trong giới rượu, chỉ lần này là đủ rồi”
Giọng anh lành lạnh gần như khiến người khác không thể phản bác lại.
Sắc mặt Christine liền vô cùng u ám, xanh như một chiếc lá héo.
Người đàn ông này, trong ngoài gì cũng đều hướng về Candy vậy cô ta còn có thể nói được gì nữa?
Không ngờ Tần Sơ Hạ vốn cũng quan tâm những chức vụ và hư danh kia.
Trong lòng Christine hít một hơi căm giận, bắt đầu nói lời không nên nói: “Vậy sao? Xem ra tôi đã nghĩ sai rồi, hóa ra anh Phó cũng là một trong số rất nhiều người bạn khác giới của Candy! Candy cũng thật có duyên với người khác giới! Chưa bao giờ ngừng có bạn trai bên cạnh.
Cho nên anh Phó cũng nên cảnh giác, đừng bao giờ yêu một cô gái lăng nhăng như Candy. Nếu không cẩn thận sẽ giống như người trước đó của cô ấy phải vào viện tâm thần, đến bây giờ vẫn chưa được ra”
Cô ta nói châm chọc xong liền hất tay rời đi.
Phó Diệc Phàm cũng không quan tâm lời của cô ta chỉ lạnh lùng cười một tiếng.
Lúc anh chuẩn bị đi về phía Tân Sơ Hạ để chúc mừng chiến thẳng của cô thì thấy Tân Sơ Hạ đang vừa nói vừa cười với Luss liền chợt dừng bước lại.
Nhưng vừa dừng lại một chút thì có người bê ly rượu tới bắt chuyện với anh, hoàn toàn chặn đường anh lại.
Bên này, Tân Sơ Hạ vừa chiến thắng Christine, vui vẻ uống rượu với Luss.
Cô uống hết ly này đến ly khác, Luss cũng không khuyên can mà ngược lại cũng uống cùng cô hết ly này đến ly khác.
Phó Diệc Phàm vừa tán ngẫu với “cá sấu khổng lồ” trước mặt vừa vô tình hay cố ý nhìn về phía Tân Sơ Hạ bên kia.
Anh không thể đếm hết xem đây là ly rượu thứ mấy cô uống.
Luss dường như hoàn toàn không có ý định muốn ngăn cản Tân Sơ Hạ.
Phó Diệc Phàm nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, sau đó gật đầu chào tạm biệt các ông chủ lớn, rồi đi về phía Tân Sơ Hạ.
“Cô đã uống quá nhiều rồi.”
Đúng lúc Tân Sơ Hạ định một hơi uống cạn ly rượu thì Phó Diệc Phàm vừa nói vừa cướp ly rượu trong tay cô.
Lúc này Luss mười phần thì có tám chín phần là đã say.
Anh ta choáng váng nhìn sang Phó Diệc Phàm, thấy Phó Diệc Phàm cướp đi ly rượu trong tay Tân Sơ Hạ, tâm trạng chợt vô cùng kích động.
“Anh chẳng qua chỉ là vệ sĩ của Candy nên đừng quan tâm quá nhiều hiểu không?”
Anh ta vừa nói vừa tiến lên vỗ ngực Phó Diệc Phàm một cái.
“Không không không! Anh ấy không phải vệ sĩ của tôi, anh ấy là ông chủ của tôi, ông chủ lớn!” Tân Sơ Hạ gò má đỏ ửng lên, khoa tay múa chân nói với Luss: “Luss, anh biết không? Anh ấy đến lúc tôi cần nhà đầu tư nhất, cần nhà đầu tư lớn nhất! Không ai coi trọng hạng mục nghiên cứu của tôi cả, chỉ có anh ấy coi trọng”
“Lúc đó sao cô không đến tìm tôi?” Luss hỏi.
Tân Sơ Hạ cười lắc đầu nói: “Bởi vì… Nước xa không cứu được lửa gần!”
“Hai người nói xong chưa?” Phó Diệc Phàm gương mặt chợt lạnh lùng hỏi.
Luss say khướt, hai mắt mơ mơ màng màng, trong lúc bị nhân viên phục vụ mang đi anh ta vô tình nhìn thấy một bóng người đeo khẩu trang đen, mặc áo khoác đen lóe lên trong đám người đang đi đi lại lại.
Chủ nhân?
Luss chợt kinh hãi, đột nhiên bị sợ hãi làm cho hoàn toàn tỉnh rượu, đẩy nhân viên phục vụ đang đỡ anh ta ra.
Lúc anh ta nhìn kỹ lại lần nữa chỗ bóng đen vừa rồi thì đã sớm không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng Luss chắc chắn, nhất định là chủ nhân.
Nhưng sao chủ nhân lại tới nơi này?
Chẳng lẽ là vì Candy sao?