Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1165: Nửa đêm chờ anh ta đến


Lúc này, Tân Sơ Hạ thấy ánh mắt của Phó Diệc Phàm sâu xa, giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, liền im lặng ngồi ở một bên, không ầm ĩ cũng không quấy rầy.


Mãi đến khi Phó Diệc Phàm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, mới bốn mắt nhìn nhau với Tân Sơ Hạ.


Tân Sơ Hạ thấy anh nhìn qua, mỉm cười hị ¡ rất tò mò, ban nãy anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy, suy nghĩ nghiêm túc như thế?”


“Sau khi quay về nước, tôi sẽ không bảo vệ cô nữa” Phó Diệc Phàm hỏi một đẳng, trả lời một nẻo, càng giống như là đáp lại câu hỏi trước đó của cô.


Tân Sơ Hạ không thèm để ý, ngược lại còn hơi đắc ý nói: “Tôi biết mà, chờ đến khi về nước rồi, có mệnh lệnh của bố anh bảo vệ tôi.”


Nghe thấy cô nói đến chuyện mệnh lệnh, Phó Diệc Phàm hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên.


Dù sao, trước đó anh đã lấy thân phận của cậu út “Ngũ Đế Môn”, ra lệnh cho bọn họ âm thầm bảo vệ Tân Sơ Hạ sau khi về nước.


Anh hiểu rõ, người đó sẽ không buông tha cho Tân Sơ Hạ, hơn nữa chắc chắn sẽ báo cáo chuyện của Tân Sơ Hạ cho tổng cục an ninh.


Cho nên, thế lực duy nhất trong nước có thể khiến cục cục an ninh kiêng ky, chỉ có “Ngũ Đế Môn” của bố anh mà thôi.


Thế nhưng, điều làm anh không ngờ tới, Luss vậy mà lại làm chuyện “uổng công vô ích”.


Nếu như Luss không tìm đến “Ngũ Đế Môn” để nói về chuyện này, anh cũng sẽ không nổi lòng nghỉ ngờ với Luss thêm lần nữa, cũng phái người âm thầm điều tra Luss lần thứ hai.


Thế nhưng, do bối cảnh của Luss, anh có tra thế nào đi nữa cũng không thấy chút quan hệ nào với Hắc Chủ.


“Mệnh lệnh tới như thế nào vậy?” Phó Diệc Phàm sau đó biết rõ còn hỏi cho có.


Tân Sơ Hạ lòng đầy vui vẻ nói: “Là Luss đưa cho tôi”


Thấy nụ cười trên mặt của Tân Sơ Hạ, vẻ mặt điển trai của Phó Diệc.


Phàm dần dần trở nên xa cách: “Thì ra là như vậy”


“Cái gì mà thì ra là như vậy?” Tân Sơ Hạ không hiểu nói.


Phó Diệc Phàm đứng lên, đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Tần Sơ Hạ: “Chúc cô sau này luôn hạnh phúc và như ý”


“Hả?” Tân Sơ Hạ mang vẻ mặt mù mịt: “Vì sao anh lại đột nhiên chúc tôi thế?”


Rõ ràng anh nói lời chúc phúc, thế nhưng giọng nói lạnh chẳng khác.


nào tảng băng.


“Phân rõ giới hạn mà thôi, từ nay về sau, cô không nên gần tôi quá, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm” Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.


Sắc mặt của Tân Sơ Hạ cứng đờ, mặc dù hơi không hiểu ra sao, thế nhưng cô vẫn rất nghe lời mà xích người ra xa một chút, duy trì một khoảng cách với anh.


“Xa như vậy, đã được chưa?” Cô có phần tích cực hỏi Phó Diệc Phàm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, thoáng có phần không biết nói gì.


Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm không muốn để ý tới mình, cười trừ tìm một cái cớ để rời đi: “Tôi tiếp tục đi làm chỗ ở cho dê nhỏ đây, nhà tôi anh cứ tùy ý đi, đừng có khách sáo.”


“Cảm ơn đã thiết đãi” Phó Diệc Phàm lễ phép gật đầu một cái.


Tân Sơ Hạ chẹp chẹp miệng, lúng túng đứng dậy rời đi.


Chuyện Phó Diệc Phàm vào lâu đài Karl ở, nữ quản gia có gọi điện thoại báo cho Tân Vũ Bảo.


Tân Vũ Bảo biết được chuyện này, tưởng rằng Phó Diệc Phàm muốn xây dựng quan hệ với con gái mình, liền đồng ý chuyện này với nữ quản gia, hơn nữa còn cố ý dặn dò phải tiếp đãi Phó Diệc Phàm cho tốt.


Dù sao thì thân phận của Phó Diệc Phàm vẫn còn đang ở đó.


Cho dù ông ta có sợ Phó Diệc Phàm làm gì con gái mình đi nữa, vậy thì cũng không quan trọng hơn mạng của con gái mình.


Để phòng ngừa việc không may xảy ra, Tân Vũ Bảo sau khi nhận điện thoại của nữ quản gia, còn gọi một cuộc điện thoại cho Tân Sơ Hạ.


Tân Sơ Hạ vốn tưởng rằng Tân Vũ Bảo lo lắng cho mình, không ngờ tới vừa nhận được điện thoại, Tân Vũ Bảo đã nói liên tiếp một hồi: “Luze của nhà Flagg con không thích, bố lại kêu ông nội con tìm một người khác cho con, đến khi con thích thì mới thôi!”


“Bố à, bố đừng quan tâm không đâu đến chuyện của con nữa!” Tân Sơ Hạ mang vẻ mặt bất đắc dĩ.


“Sơ Hạ, bố nói cho con biết, Phó Diệc Phàm chính là một tên khốn nạn. Mấy năm trước cậu ta ở chung với Vân Thùy, cậu ta là vì giận Vân Thùy mới kéo con vào, làm bia đỡ đạn giữa cậu ta và Vân Thùy đấy! Hơn nữa, cậu ta đã công khai với bên ngoài về việc kết hôn của cậu ta và Vân Thùy. Hiện giờ cậu ta đang tiếp cận con, hoàn toàn là để kìm hãm chân bố” Tân Vũ Bảo tận tình khuyên bảo.


“Bố, bây giờ con bận nhiều việc lắm, không rảnh nghe bố nói mấy thứ này đâu, tạm biệt nha!” Tân Sơ Hạ chỉ có thể đối phó vài câu, mau chóng kết thúc chủ đề nhàm chán này với Tân Vũ Bảo.


Thế nhưng, cũng đến giờ phút này, cô mới hiểu được vì sao vừa rồi Phó Diệc Phàm lại đột nhiên nói muốn vạch rõ giới hạn với cô.


Dù sao thì một người đàn ông đã có vợ chưa cưới, vào nhà cô ở, chắc chản là không muốn bị cô hiểu lầm đây mà.


Không ngờ rằng, cho tới bây giờ cô chưa từng hiểu lầm anh bao giờ.


Bởi vì cô biết rõ, anh đột nhiên muốn vào nhà cô ở, tám chín phần mười là hướng về phía chuyện tập đoàn người mạo hiểm .


Anh đang điều tra cô đây mà!


Nghĩ tới đây, Tân Sơ Hạ cảm thấy không sao cả.


Kể từ ngày đầu tiên khi biết đến anh, cô đã cảm thấy thân phận của anh không đơn giản.


Dù sao thì bị anh âm thầm điều tra, cũng là chuyện đương nhiên.


1165-thieu-tuong.jpg



Muốn điều tra cô cũng không phải là không thể, nhưng dù gì cũng phải cho anh chút trở ngại mới được.


Tân Sơ Hạ âm thầm tinh nghịch cười một tiếng.


Nếu như cô nhớ không lầm, hình như Phó Diệc Phàm biết mở đủ loại khóa?


Thế nhưng vào lúc này, quả nhiên ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa nhỏ nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK