Đây là một căn phòng Tổng thống rộng lớn với ba phòng ngủ và một phòng khách.
Nhiên Mộc Miên không biết mình nên ở phòng nào nên đành để hành lý ở trong phòng khách.
Vừa nghĩ đến việc lát nữa còn có thể gặp mặt riêng với Lạc Vũ, cô bé liền phấn khích đến mức rút điện thoại ra gọi video cho mẹ Đồng Kỳ Anh.
“Mẹ, mẹ đoán xem con đang ở đâu?” Sau khi cuộc gọi video được kết nối, Nhiên Mộc Miên liền nôn nóng hỏi.
Đồng Kỳ Anh quan sát khung cảnh sau lưng Nhiên Mộc Miên một chút rồi cười đáp: “Có phải con đang ở khách sạn nhà mình đúng không?”
Phó Quân Tiêu từng mua một khách sạn năm sao ở thành phố Hải Vân chỉ để phục vụ các ngôi sao đến đóng phim ở thành phố điện ảnh.
Chỉ có điều, mấy năm gần đây, thành phố Hải Vân lại xây dựng thêm rất nhiều khách sạn năm sao khác, vì thế, khách sạn năm sao Minh Lệ đã không còn là sự lựa chọn duy nhất của thành phố Hải Vân nữa.
"Con đang ở khách sạn Minh Lệ đó! Hơn nữa, con còn ở phòng Tổng thống của Lạc Vũ nữa!” Nhiên Mộc Miên vui vẻ nói.
“Con đổi thành fan tư sinh” rồi sao?” Đồng Kỳ Anh lập tức thấy kinh ngạc.
“Mẹ, con gái mẹ là loại người đó sao?” Nhiên Mộc Miên không khỏi bĩu môi.
Đồng Kỳ Anh bật cười: “Vậy con nói cho mẹ nghe xem, tại sao con lại ở phòng Tổng thống của Lạc Vũ? Chẳng lẽ, con để lộ thân phận của mình rồi à?”
“Lần này con không dựa hơi bố đầu, con dựa vào chính bản thân con đó!” Nhiên Mộc Miên đắc ý ra dấu tay hình cây kéo với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh cười: “Được rồi! Nếu con đã không muốn nói, vậy mẹ cũng không hỏi nữa. Nhưng, con định lúc nào về nhà? Con không ở nhà, trong nhà trở nên quá yên tĩnh, mẹ thấy không quen”
“Mẹ, chẳng lẽ lúc con ở nhà con có thể khiến nhà mình trở nên ồn ào, náo nhiệt hả?” Nhiến Mộc Miên phản bác.
Đồng Kỳ Anh gật đầu: “Đương nhiên rồi, ít nhất thỉnh thoảng mẹ còn có thể nghe thấy có người gọi mẹ mẹ” “Vậy thì thỉnh thoảng con sẽ gọi điện cho mẹ mỗi ngày được không ạ?” Nhiên Mộc Miên vui vẻ nói.
Đồng Kỳ Anh vô cùng hạnh phúc đáp: “Được.”
“Mẹ, con phải ra ngoài ăn trưa rồi, không nói chuyện với mẹ nữa. Nếu ở nhà bố bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con, con về nhà sẽ “xử” bố sau” Nhiên Mộc Miên nói.thật tốt.”
Đồng Kỳ Anh cười không ngậm được miệng, đáp: “Được! Ở ngoài nhớ ăn uống đầy đủ, cũng phải biết tự chăm sóc bản thân cho
"Con biết rồi! Bye bye mẹ”
"Bye bye!"
“Nào, thơm một cái!” Nhiên Mộc Miên lập tức cho mẹ mình một nụ hôn gió, sau đó mới tắt cuộc gọi video.
Buổi trưa trong khách sạn có phục vụ tiệc buffet, Nhiên Mộc Miên cũng không định chạy ra ngoài ăn, dứt khoát giải quyết bữa trưa trong khách sạn.
Cô bé cầm đĩa, sau khi nhìn tất cả các món ăn ngon một lượt, cô bé mới bắt đầu chọn món mình muốn ăn.
Sau khi chọn xong các món mình thích, Nhiên Mộc Miên cầm chiếc đĩa tìm chỗ ngồi, lúc này cô bé vô tình nhìn thấy một người con trai mà cô bé rất không muốn gặp lại.
Haizzz.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Khóe miệng Nhiên Mộc Miên giật giật, ngồi ở một góc cách Minh Tư Thành rất xa ăn bữa trưa của mình.
Sau khi Minh Tư Thành ăn xong, lúc đứng dậy dọn đĩa, anh nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đang ngồi ở một góc trong đám đông.
Đột nhiên, vành tai anh đỏ lên một cách khó hiểu, Minh Tư Thành lại hoài nghi liệu có phải mắt mình bị hoa rồi không?
Tại sao đi đâu cũng có thể đụng phải cô ta vậy?
Minh Tư Thành đặt đĩa xuống, vô thức sải bước chân nhanh hơn rời khỏi nhà ăn của khách sạn. Anh ấy mua rượu và đồ ăn nhẹ ở bên ngoài rồi quay về phòng Tổng thống của mình, không lâu sau, Minh Huy Khang đã tới.
Khách sạn năm sao Minh Lệ là sản nghiệp của nhà họ Minh bọn họ.
Minh Huy Khang vừa vào cửa đã trực tiếp ôm lấy chai rượu nằm lên ghế sô pha, vừa bỏ vỏ bọc thần tượng của mình, trông anh ta cũng chẳng khác gì người bình thường, hoàn toàn không có dáng vẻ mà một ngôi sao thần tượng nên có.
Minh Tư Thành vẫn cầm hai chiếc ly lên, rót cho mình và Minh Huy Khang hai ly rượu: “Anh có khổ não gì mau nói hết ra đi!”
“Em giúp anh điều tra xem tên Lạc Vũ kia có quan hệ gì với Phó Quân Tiêu, ông chủ của tập đoàn Phó thị” Minh Huy Khang thở hổn hển nói.
Bộ phim “Liên Minh” được cải biên dựa trên một cuốn sách rất hot, hơn nữa cuốn sách này còn giành được giải thưởng văn học quốc tế.
Vì thế, khi bộ phim ra mắt chắc chắn sẽ rất đắt khách trên toàn thế giới.
Minh Huy Khang cảm thấy, đối với anh ta, nếu bộ phim này thật sự hot lên thì đó sẽ là cơ hội để anh ta thăng cấp từ nổi tiếng trong nước lên nổi tiếng quốc tế.
Nhưng, vai nam chính mà người đại diện của anh ta khó khăn lắm mới giành được cho anh ta lại bị một câu nói của Phó đại boss - người rất không có tầm nhìn kia, mà trượt mất, cuối cùng lại rơi vào tay Lạc Vũ.
“Điều tra ai cũng dễ, duy chỉ có điều tra Phó Quân Tiêu là khó” Minh Tư Thành điềm tĩnh nói.
Minh Huy Khang lập tức ngồi dậy trên ghế sô pha, chắp hai tay cầu xin: “Không phải em là siêu hacker sao? Là hacker đứng thứ ba trên thế giới! Chỉ là nghĩ cách đột nhập vào máy tính của Phó đại boss thôi mà! Anh muốn biết, rốt cuộc Lạc Vũ kia có quan hệ gì với Phó đại boss, tại sao Phó đại boss lại có thể giao vai nam chính đó cho Lạc Vũ? Hơn nữa, còn giao trực tiếp trong buổi họp điều hành cấp cao nữa chứ, khiến cho đảm giám đốc điều hành bên dưới không có lấy một cơ hội để phản bác!”