“Được, anh sẽ qua ngay” Sau khi Phó Diệc Phàm nghe điện thoại xong, tắt máy, dặn dò thư ký sắp xếp công việc hoãn lại sang lúc khác.
Anh vội vã lái xe tới chỗ Minh Tư Thành, Minh Tư Thành nhìn vào chiếc laptop trước mặt, vừa chỉ vào số liệu trên màn hình vừa phân tích:“Theo dữ liệu truyền về từ máy nghe trộm gắn trên điện thoại người kia cho thấy, 7168 và BCP hai nhóm này xuất hiện nhiều nhất. Em rảnh rỗi nhàm chán nên đã bẻ khóa hai nhóm này và phát hiện ra”
Phó Diệc Phàm ngay lập tức nhìn chăm chằm vào màn hình không khỏi nhíu mày.
“7168 tương ứng sẽ là seven, one, six, eight, tổng hợp lại sẽ được SOXE, BCP tương ứng chính là cỏ U Lam xuất xứ từ Viêm Phù. SOXE, hồi du học ở nước M em đã nghe tới danh anh ta trong bóng tối, anh ta là một “trùm ma túy” lớn, loại ma túy mà em nói ở đây là chất độc virus. Nói đơn giản, anh ta không chỉ là một bác sĩ hóa sinh mà còn là một hacker biến thái, không cần biết là virus trong thế giới ảo hay virus ngoài đời thực, anh ta đều đam mê” Minh Tư Thành chậm rãi nói tiếp.
Phó Diệc Phàm có chút suy tư.
BCP, cỏ U Lam, đây chính là những gì Tân Sơ Hạ đã nói.
Trên thực tế, anh đã nộp hai bản thông tin này trình lên cấp trên, nhưng phân tích kỹ thuật do cấp trên thực hiện tựa hồ không dựa theo phương diện này giống như Minh Tư Thành.
Bọn họ chỉ là những tinh hoa của Tào Quốc Chiến.
“Anh, có giúp ích gì cho anh không?” Minh Tư Thành thấy Phó Diệc Phàm không nói gì, nghiêm túc hỏi.
Phó Phàm khôi phục lại tinh thần, vỗ vai Minh Tư Thành, cong môi cười: “Thật may vì có em”
Minh Tư Thành lại cau mày nói: “Soxe hiện đang ở thành phố Cung Huy, e là có mục đích gì đó.”
“Anh ta là một nhân vật nguy hiểm à?” Phó Diệc Phàm nghe ra trong lời nói của Minh Tư Thành còn có hàm ý khác.
Minh Tư Thành gật đầu: “Lúc còn ở nước M, anh ta đã đẩy chương trình virus vào hệ thống đồn cảnh sát, xem qua các tài liệu mật, nhưng không ăn cắp và bán chúng. Hơn thế anh ta còn tạo ra các bệnh truyền nhiễm do virus. Sau khi tạo ra nhiều cơn hoảng loạn, kế hoạch điều trị và vắc xin được gửi tới cục an ninh, nhưng cảnh sát không thể tìm thấy bằng chứng để bắt anh ta. Chỉ là mọi người loan tin đồn nhảm không có chứng cứ xác thực chứng minh do anh ta làm”
“Vậy anh ta đến thành phố Cung Huy có mục đích gì?” Phó Diệc Phàm hơi khó hiểu.
Minh Tư Thành lập tức trả lời: “Có thể là vì tin đồn về Mộc Miên, nên muốn tò mò tới xác thực”
“Tư Thành, Mộc Miên..” Phó Diệc Phàm muốn nói lại thôi.
Minh Tư Thành nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ chờ đợi những câu nói tiếp theo của anh.
Phó Diệc Phàm ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mộc Miên nó đã không còn trên thế giới này nữa”
“Em biết” Vẻ mặt Minh Tư Thành trĩu xuống khó nén khỏi bi thương.
Phó Diệc Phàm nâng tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Tin tức của em rất hữu dụng cho anh, cảm ơn em”
“Tốt xấu gì cũng là người một nhà, không cần khách sáo” Minh Tư Thành cười cười thoải mái.
Phó Diệc Phàm ra vẻ trêu ghẹo nói: “Anh thật sự coi em như em trai ruột của mình, em nên cân nhắc mang về đây cho anh một cô em gái nữa, không cần canh cánh Mộc Miên nữa. Anh nghĩ Mộc Miên cũng muốn em được thêm một lần hạnh phúc”
“Em là em rể anh, không phải em trai anh” Minh Tư Thành trở mặt còn nhanh hơn lật giấy.
Phó Diệc Phàm cười nói: “Em đúng thật là!”
Trước khi Phó Diệc Phàm rời đi, Minh Tư Thành hét to lên thề: “Anh, em sẽ không bao giờ quên Mộc Miên và em sẽ bắt đầu lại”
Phó Diệc Phàm giơ tay làm kí hiệu “OK” bày tỏ rằng mình đã hiểu.
Thật ra anh chỉ muốn nói cho Minh Tư Thành chuyện anh nghỉ ngờ Mộc Miên đang ở Hải Vân kia.
Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói.
Nếu như điều anh nghi ngờ là sai thì chẳng phải lại thêm một đả kích cho Minh Tư Thành sao?
Huống hồ cho dù điều anh nghi ngờ là đúng.
Bố làm như thế mục đích chính cũng là để bảo vệ Mộc Miên.
Nói cách khác Mộc Miên và Minh Tư Thành không có khả năng ở bên nhau.
Phó Diệc Phàm không muốn nhìn thấy Minh Tư Thành suy sụp hơn nữa, đơn giản coi như phỏng đoán của mình không xảy ra đi.
Trở lại công ty, Phó Diệc Phàm gửi một văn kiện cho cấp trên báo cáo chuyện của SOXE và BCP.
Ngày hôm đó vừa mới hoàn thành xong đống công việc, liếc nhìn thời gian đã đến giờ tan làm, không ngờ Tào Quốc Chiến lại chủ động gọi điện thoại tới.
Phó Diệc Phàm đã quen trả lời điện thoại như thường lệ, thay đổi giọng điệu cà lơ cà phất nói: “Nói thẳng vấn đề là có chuyện gì thú vị không?”
“Tối nay cùng chơi bi-a, nếu anh thắng chuyện hôm trước anh mua đêm đầu tiên của cô gái trên thuyền đó lập tức xí xóa” Tào Quốc Chiến nói tiếp.
Phó Diệc Phàm cười nhạt: “ Đánh bi-a? Anh không thắng được tôi đâu.
“Tôi không thắng được anh nhưng tôi có sự giúp đỡ, tôi chắc chắn có thể thắng anh. Anh xem, anh có gan nhận thách đấu không?” Tào Quốc Chiến dương dương đắc ý nói.
Vẻ mặt tươi cười của Phó Diệc Phàm trong nháy mắt biến mất, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một người.