Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tối nay không cần chờ anh về ăn cơm đâu, anh có tiệc xã giao. Nhưng anh sẽ về trước chín giờ" Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh, tiếp đó hôn lên gò má ấm áp của bà.



Đồng Kỳ Anh tiếp tục dặn dò: "Không được phép uống rượu!"



"Ừ, yên tâm đi, nhất định anh sẽ không uống!" Phó Quân Tiêu mỉm cười: "Vậy anh đến công ty nhé."



Đồng Kỳ Anh cũng tủm tỉm gật đầu: "Đi đường cẩn thận, em chờ anh về."



Sau khi Nhiên Mộc Miên thấy bố mẹ ngọt ngào xong mới cười trộm rồi chạy về phòng mình.



Thật ra không phải bố mẹ cô chưa cãi nhau nhau giờ.



Hai người bọn họ mà ầm ĩ lên rồi thì cả nhà này sẽ giống như bị Nam Cực bao vây vậy.



Bố mẹ nhà người ta cãi nhau thường là "Cực kỳ ầm ĩ, bố mẹ cô cãi nhau lại là "Phát động chiến tranh lạnh".



Mẹ của cô có một loại năng lực, rõ ràng bố đang ở nhà nhưng mẹ cũng có thể coi bổ như không khí, thậm chí còn lôi kéo được cả cô và anh trai cùng nhau làm như không thấy bố đang ở đó vậy.



Có điều mặc kệ ai đúng ai sai, người cúi đầu làm hòa trước vẫn luôn là ông bố không có khí phách nhà cô, lúc nào cũng thay đổi phương pháp dỗ mẹ cô vui vẻ.



Nghĩ đến đây, Nhiên Mộc Miên mở ngăn kéo trên tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp thiếc tinh xảo màu hồng nhạt.



Sau khi mở ra, một chiếc cúc áo màu trắng được để bên trong hộp.



Vật này là khi cô chơi cùng người bạn nhỏ ở bãi cát trong công viên hồi bé, đột nhiên bị một con chó dữ đuổi đến ngã nhào, lúc đó có một anh trai đi ngang qua cứu cô, giúp cô đuổi chó dữ đi, khi anh ôm cô từ dưới đất lên, cô đã vô tình kéo đứt từ áo sơ mi của anh ấy xuống.



Nhiều năm như vậy rồi, cô đã không còn nhớ rõ hình dáng của anh trai kia, nhưng cô vẫn giữ lại chiếc cúc áo này, hơn nữa còn nhớ rõ lúc được anh trai kia ôm, cô đã nhìn thấy anh ấy có một nốt rồi ngay giữa cổ.



Thật ra, cô rất muốn tìm được chàng trai có nốt rồi giữa cổ này.







Nhiên Mộc Miên nhón lấy cúc áo, sau đó cầm bút vẽ lên đó một gương mặt cười.



Nếu có duyên gặp lại, chắc chắn cô sẽ cảm ơn anh trai này thật xứng đáng.



Nghĩ vậy, Nhiên Mộc Miên lại tháo dây chuyền bạch kim được bố tặng trên cổ xuống, xỏ chiếc cúc áo này vào dây chuyền.



"Cúc áo nhỏ ơi cúc áo nhỏ! Để cho tôi và chủ nhân của bạn gặp nhau đi mà!"



Nhiên Mộc Miên cười ngọt ngào lẩm bẩm, sau đó lên giường đi ngủ.



Phù, vẫn là giường lớn ở nhà cô thoải mái nhất.



Trong đình bát giác ngoài vườn hoa phía sau nhà riêng, Đồng Kỳ Anh đang ngồi trước bàn đá làm mô hình kiến trúc.



Phó Quân Tiêu cho bà một gia đình ấm áp, cũng cho bà trải qua cuộc sống mà bà mong muốn nhất.



Hơn nữa, đôi khi hai chị em Lý Nhã Uyên và Lý Tự San cũng đến nơi này của bà ngồi một lúc, ba người phụ nữ cùng uống trà chiều ăn bánh ngọt nói chuyện phiếm.



Bài không muốn lẫn vào vòng quay của giới thượng lưu đi làm quen với những nhà giàu sang phú quý kia, cũng không có hứng thú đi tranh đua giá trị con người. Bây giờ, bà chỉ thích an nhàn thế này, một cuộc sống có thể làm những việc mình thích.



Ví dụ như thiết kế kiến trúc và thiết kế nội thất, hoặc làm những mô hình kiến trúc này, bà còn lấy những thiết kế kiến trúc riêng biệt đi thi đấu ở nhiều giải thưởng lớn, còn thành lập phòng làm việc của riêng mình, tuyển người quản lý giúp.



Dù ngày nào đó Phó Quân Tiêu hết tình cảm muốn ly hôn với bà, bà cũng có thể độc lập trên phương diện kinh tế.



Chỉ là Đồng Kỳ Anh chưa từng nghĩ đến việc Phó Quận Tiêu sẽ ly hôn với mình.



Dẫu sao, bây giờ bà có bố và anh trai bảo vệ, Phó Quận Tiêu sẽ không ly dị bà.







Trước đây bà còn bận tâm về hai bạn nhỏ nghịch ngợm trong nhà, bây giờ con trai đã đi lính phục vụ trong quân đội, con gái cũng đã tốt nghiệp trung học, cho nên bà không cần lo lắng cho hai đứa con nữa.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đứa con gái tri kỷ lại tinh ranh kia của bà đã đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi, bà vẫn rất chờ mong về sau con nhóc Mộc Miên kia sẽ dẫn chàng trai thể nào về nhà.



Nhiên Mộc Miên ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, lúc tỉnh lại, người hâm mộ trong hậu viện hội của Lạc Vũ đã bùng nổ từ lâu.



Nhiên Mộc Miên nằm lỳ trên giường, cầm điện thoại di động lập tức tỉnh cả ngủ.



Hôm nay, người hâm mộ của Lạc Vũ và Minh Huy Khang cấu véo nhau lên top tìm kiếm.



Lạc Vũ giành vai nam chính của phim điện ảnh "Liên Minh" nên bị phán là có thể lực đứng sau rất lớn, người hâm mộ của Minh Huy Khang không phục, cho rằng một diễn viên nhỏ thuộc tuyến mười tám vừa mới ra mắt thì dựa vào đầu để tránh vai diễn với một nghệ sĩ lớn như Minh Huy Khang?



Kiểu cấu véo nhau giữa những người hâm mộ thế này, tuy Nhiên Mộc Nhiên đứng về phía Lạc Vũ nhưng cũng không có hứng thú tham gia.



Lạc Vũ làm gì có ai đứng sau, huống chi đến giờ Lạc Vũ còn không biết có một người hôm mộ nho nhỏ như cô tồn tại.



Nhưng mà Nhiên Mộc Miên cố có một người bố "Vạn năng".



Cô cảm thấy hình như top tìm kiếm kiểu này sẽ gây bất lợi cho Lạc Vũ nhưng cũng là sức mạnh tuyên truyền lớn nhất cho anh ta.



Ít nhất có thể khiến Lạc Vũ có được sự nổi tiếng cần thiết ngay lập tức.



Lúc này, hội trưởng câu lạc bộ người hâm mộ lại thông báo tin tức đến tất cả thành viên.



“Mười giờ sáng mai đón Lạc Vũ ở sân bay Hải Vân, mọi người có rảnh rỗi thì nhớ đi. Phim điện ảnh Liên Minh" sẽ bắt đầu quay ở phim trường Hải Vân, quay trong một tháng, chị em nào muốn đi thăm công việc của Lạc Vũ thì hãy đăng ký ở chỗ mình nhé, hạn cuối là ba ngày sau” Hội trưởng.



Xem đến đây, hai mắt Nhiên Mộc Miên lập tức sáng lên.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK