“Ừm, không tệ! Đúng là không tệ!”
Uzi vừa đánh giá Phó Diệc Phàm, vừa gật gù hài lòng, tự lẩm bẩm một mình.
Tân Thi Nhân nhìn thấy bạn già nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào con trai nhà người ta, không khỏi lấy khủy tay chọc vào ông cụ, mím môi mỉm cười.
Uzi hiểu ý, lập tức thu lại suy nghĩ, nhìn Phó Diệc Phàm hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Cháu họ ‘Phớ, tên là Diệc Phàm” Phó Diệc Phàm cúi đầu lịch sự trả lời.
Uzi nhìn Tân Thi Nhân.
Tân Thi Nhân giải thích: “Tên của cậu ấy hay ghê, phàm trong phi phàm đó”
“Xem ra giáo dục của nhà họ cũng không tt hỏi: “Bây giờ cậu đang làm nghề gì?”
“Tổng giám đốc của một công ty hàng không” Phó Diệc Phàm trả lời.
z¡ gật đầu, sau đó lại Uzi hỏi lại: “Là công ty hàng không nào?”
“Tập đoàn hàng không quốc tế Vân Hàng”
“Đó có phải là tập đoàn hàng không đã hợp tác với công ty hàng không quốc tế của thành phố L cách đây không lâu?” Uzi ngạc nhiên hỏi.
Phó Diệc Phàm gật đầu.
Uzi nghe vậy bỗng nở nụ cười hài lòng, kéo tay Tân Thi Nhân nói: “Thi Nhân, chàng trai này trông rất trẻ trung và đầy triển vọng đúng không? Ngày trước có mấy công ty hàng không từ nước Z tới đây, nhưng không ai trong số họ có thể đàm phán thành công việc liên kết đưa vào hoạt động với người đứng đầu của công ty hàng không nhà chúng ta.
Vậy mà chàng trai này lại làm được”
“Đúng! Xem ra là một đứa nhỏ rất có năng lực” Tân Thi Nhân mỉm cười đồng ý.
“Thế trong nhà cậu bây giờ có những ai?” Uzi lại hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Diệc Phàm đã có chút mơ hồ.
Nội dung trò chuyện của hai người lớn tuổi này với anh hình như có chút kỳ quái, sao giống như đang điều tra hộ khẩu vậy?
“Sau này tự nhiên sẽ gặp, ông gấp cái gì?” Tân Thi Nhanh nhanh chóng cắt ngang câu hỏi của Uzi, sau đó đưa tay ra hiệu cho Phó Diệc Phàm ngồi xuống nói chuyện.
Phó Diệc Phàm đợi hai người lớn tuổi ngồi xuống ghế sô pha rồi mới ngồi xuống.
Người quản gia pha lại mang cà phê đến.
Uzi thấy Phó Diệc Phàm ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh, tiếp tục đặt câu hỏi âu đã từng đi lính sao?”
Phó Diệc Phàm gật đầu.
Uzi cười nói: “Ừ, không tồi. Những người đàn ông từng là quân nhân về cơ bản đều không có thói quen xấu nào.”
Tân Thi Nhân cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Đúng lúc này, tiếng của Tân Sơ Hạ vang lên trong phòng khách: “Phó Diệc Phàm, tôi đã chuẩn bị xong thuốc cho anh, vẫn còn đang ủ. Chúng ta phải ở đây chờ đến hết buổi sáng mới xong”
Vừa nghe thấy tiếng của Tân Sơ Hạ, Uzi và Tân Thi Nhân đồng thời đứng dậy.
Phó Diệc Phàm thấy vậy cũng đứng lên theo.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy Uzi và Tân Thi Nhân, không khỏi vui vẻ chạy tới gọi: “Ông nội, bà nội, hai người trở về sớm như vậy sao?”
Tân Sơ Hạ vừa nói vừa chạy đến, trực tiếp nhảy lên tặng cho Uzi và Tân Thi Nhân một cái ôm thật chặt, sau đó hôn lên má hai người: “Cháu nhớ ông bà chết đi được!”
Nếu ngày đó cô không bị bắt cóc thì đã sớm trở về để gặp hai ông bà rồi.
“Vân: “Đã ăn sáng chưa?” Tân Thi Nhân kéo tay Tân Sơ Hạ hỏi, bởi vì bà vừa nghe thấy tiếng bụng cháu gái nhỏ của mình kêu “ùng ục”.
Tân Sơ Hạ sờ bụng, bật cười lắc đầu.
Sáng nay vừa thức dậy, cô đã đi cho dê ăn, sau đó vội vàng dẫn Phó Diệc Phàm đến đây nên đúng là không kịp ăn sáng.
Uzi vừa nghe thấy Tân Sơ Hạ chưa ăn sáng liền ra lệnh cho quản gia thông báo xuống phòng bếp, yêu cầu họ chuẩn bị bữa sáng, thuận tiện dặn quản gia gọi tất cả các cháu trai cháu gái đang ở trong nhà xuống tiếp khách.
“Chờ ông bà nội không còn, để xem tôi chỉnh đốn con em kia thế nào!” Holly tức giận nói.
Daisy đã sớm quen từ lâu, thờ ơ nói: “Ra tay nhẹ nhàng với em ấy thôi, nếu em ấy lại mách với ông bà thì có chuyện hay cho cô nhìn đấy”