Phó Diệc Phàm nhướng mày liếc nhìn Tần Sơ Hạ, sau đó đẩy tấm vé vừa đặt lên trên bàn cho cô.
Tần Sơ Hạ cầm vé lên nhìn, mím đôi môi hồng, sau đó đặt vé trở lại chỗ cũ, nghỉ ngờ nói: “Tôi không nghĩ đây chỉ là trùng hợp”
Phó Diệc Phàm đặt tờ tạp chí trên tay xuống mỉm cười: “Tôi không nói đây là sự trùng hợp”
“Vậy là anh cố ý sao?” Tần Sơ Hạ cương quyết nhìn Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ là tiện đường thôi.”
“Vậy anh tới nước Anh làm gì vậy?”
“Đàm phán chuyện làm ăn.”
“Vậy làm thế nào anh biết được tôi cũng sẽ đến nước Anh?”
“Sân bay là do tôi mở”
“Ừm, đúng, anh mở nó nên anh có quyền quyết định” Tần Sơ Hạ một tay nâng má, nghiêng đầu nhìn Phó Diệc Phàm. Cô không tin anh một chút nào, tiếp tục hỏi: “Nói đi! Tại sao anh lại theo dõi tôi?”
“Cô nói theo dõi là có ý gì?”
“Chính là vì anh cứ đi theo tôi như vậy”
“Bám theo cô mà không bị cô phát hiện mới gọi là theo dõi”
Phó Diệc Phàm giải thích có lý do và bằng chứng.
Tần Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy anh nói rất có lý.
Nếu anh đã không theo dõi cô, vậy…
Đột nhiên, tiếng rung của điện thoại làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Tần Sơ Hạ.
Phó Diệc Phàm lấy điện thoại di động ra xem, nhẹ nhàng nói với Tần Sơ Hạ: “Tôi nghe điện thoại đã”
Tần Sơ Hạ gật đầu: “Ừ”
Sau đó Phó Diệc Phàm đứng dậy, bước ra khỏi cabin và vào phòng đựng thức ăn.
Thấy Phó Diệc Phàm đang nghe điện thoại, nữ tiếp viên lập tức gật đầu, rời khỏi phòng đựng thức ăn.
Phó Diệc Phàm đặt điện thoại lên tai hị chuyện gì sao?”
“Cháu đã đưa Lốc Xoáy cho Tần Sơ Hạ rồi, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Hiện tại, cháu biết ông đang nghỉ ngờ Tần Sơ Hạ, muốn phái người đưa cô ta về tra hỏi, vậy mà cháu còn dám gây khó dễ! Cháu đúng là đứa bất hiếu” Phó Hoằng Khôn nghiêm túc quát lớn.
Ông, ông tìm cháu có Vốn dĩ, ông ấy muốn lợi dụng lần này khi Tần Sơ Hạ ra nước ngoài, để ra tay với Tần Sơ Hạ.
Nhưng, người của ông ấy lại báo rằng cậu chủ cũng đã theo lên máy bay, chỉ sợ họ sẽ khó mà thành công được.
Ông ấy tức giận đến mức không thể che giấu được nữa.
Suy cho cùng, mỗi bước đi của ông ấy bây giờ đều năm trong sự tính toán của đứa chất nhỏ này.
Phó Hoằng Khôn cảm thấy gừng già như mình lại không cay bằng gừng của Phó Diệc Phàm, vì vậy đương nhiên ông ấy sẽ cảm thấy vô cùng không vui.
“Ông, cháu biết ông nghi ngờ cô ấy là một trong những thành viên của tổ chức kia, nhưng theo như quan sát của cháu thì cô ấy không hề biết những bí mật tuyệt mật trong tổ chức đó. Người ông cần đề phòng là Tần Vũ Bảo, không phải cô ấy, cô ấy vô tội”
Phó Diệc Phàm giải thích cho Tần Sơ Hạ.
Phó Hoằng Khôn nghe vậy, ông ấy vừa đau khổ vừa khó chịu: “Diệc Phàm à Diệc Phàm! Cô gái này đã làm cháu say mê đến mức mất tỉnh táo như thế sao? Cô ta tiếp cận cháu có mục đích cả đấy!”
Phó Diệc Phàm phản bác: “Ông cố, ông lo xa quá rồi”
“Ông lo xa sao? Cháu đã biết ông lo như vậy thì tại sao lại bảo vệ cô ta hết lần này đến lần khác như vậy chứ? Không phải cháu nên càng tránh xa cô ta càng tốt sao? Xua tan nghi ngờ của ông đối với cháu không phải tốt hơn sao?” Phó Hoằng Khôn nghiêm nghị hỏi.
Phó Diệc Phàm chậm rãi giải thích: “Nếu như ông không động đến cô ấy đương nhiên cháu cũng sẽ không bảo vệ cô ấy”
“Cháu nói vậy mà nghe được sao?”
“Xin ông bớt giận! Nghe cháu nói xong đã!”
“Được, cháu nói đi”
Nghe thấy bên kia im lặng, Phó Diệc Phàm lại hỏi: “Ông, cháu biết lần này ông theo dõi Tần Sơ Hạ, ông theo dõi cô ấy lâu như vậy, ông có phát hiện ra cô ấy có gì không đúng không?”