“Mộc Miên!”
Minh Tư Thành lo lắng gọi, sau khi không tìm thấy bóng người trong phòng khách lại chạy thẳng tới phòng ngủ chính.
Chỉ thấy Nhiên Mộc Miên cả người chỉ mặc một chiếc áo ngực màu hồng cùng quần lót màu hồng đang ngồi xếp bãng trên chiếc giường lớn trải nhung lụa màu trắng Gô để lộ nửa ngực, trên cổ đeo một cái cúc áo, dáng vẻ đường cong lả lướt, bụng phẳng không chút mỡ thừa, làn da nõn nà, hai chân nuột nà thon dài.
Minh Tư Thành nhìn đến ngẩn người đồng thời theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này tròng mắt Nhiên Mộc Miên hơi ướt, có lẽ do thuốc đã phát tác, cô giơ hai tay lên, không ngừng quạt mát cho bản thân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ thẫm giống như ngọn lửa đang cháy mãnh liệt.
Lúc cô thấy Minh Tư Thành đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, đầu tiên là sững sờ một chút, một giây tiếp theo cô liền lấy lại tinh thần nhanh chóng kéo chăn lên bao lấy mình.
Nhưng cô cảm thấy đắp chăn rất nóng, vì vậy trợn mắt nhìn Minh Tư Thành, hung dữ nói: “Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Minh Tư Thành sau khi lấy lại tinh thš tức xoay người, nhưng gương mặt khôi ngô tuấn tú đã đỏ như một trái táo, chỉ cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh giống như sắp văng ra khỏi lồng ngực vậy.
“Tôi đi mua nước cho cô, cô uống nhiều nước một chút, thì sẽ không sao!” Minh Tư Thành ấp úng nói.
Nhiên Mộc Miên cũng không phản đối, chỉ nói: “Cám ơn.”
Minh Tư Thành vừa mới ra khỏi cửa phòng, sau lưng liền truyền tới một tiếng ‘vút’, lại một trận gió nữa ập tới.
Sau khi anh ra ngoài, lúc trở về liền vác theo một thùng nước suối trở về.
Minh Tư Thành đi tới mép cửa phòng, lại gõ cửa lần nữa, nhẹ giọng hỏi: ‘Mộc Miên, tôi mua nước cho cô rồi, cô…lập.
“Rắc rắc” một tiếng, cửa phòng mở ra, trực tiếp cắt ngang lời Minh Tư Thành định nói.
Chỉ thấy Nhiên Mộc Miên cả người mặt một bộ màu hồng sexy vừa rồi nhưng vẫn không mất đi sự đáng yêu, không chút kiêng nể xuất hiện trong tâm mắt anh.
Lúc này ánh mắt cô đã đục ngầu lờ mờ, hai gò má rất đỏ, cả người trong trạng thái đứng như say rượu, sau đó hơi lảo đảo muốn ngã.
Nhưng lúc Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư ‘Thành, không giải thích được phát hiện tất cả không khí này trong dường như đều là mùi đặc thù trên người người con trai này.
Đó là một mùi rất nhạt rất nhạt giống như cam vậy tràn đầy cám dỗ, liên tục không ngừng xông vào mũi cô bé.
Thật muốn ăn…
Nhiên Mộc Miên bắt đầu đánh giá Minh Tư Thành từ trên xuống dưới.
Nhìn chiếc áo phông dán vào cơ bắp to lớn trên người anh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng lúc anh không mặc quần áo, loại cơ bắp sexy đó, liền không giải thích được muốn ăn.
“Tôi, tôi để nước dưới đất, cô, cô tự cầm đi!” Minh Tư Thành thấy Nhiên Mộc Miên nhìn chằm chằm mình như sói như hổ không khỏi rùng mình một cái, lúc nói chuyện cũng bị ấp úng theo.
Lúc này, anh chưa từng nghĩ muốn giậu đổ bìm leo, ngược lại liền lo lẳng liệu mình có bị cô này “ăn” hay không “Minh Tư Thành, anh… Môi Nhiên Mộc Miên hững hờ, yếu ớt gọi.
Đúng lúc anh cho rằng cô muốn ra lệnh cho anh xoay người ra cửa thì cô b chợt nhằm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Minh Tư Thành thấy vậy liền vội vàng tiến lên một bước, ôm ngang đỡ lấy người cô bé.
Cả người cô như một lò lửa vậy, nóng đến mức dọa người.
Tim Minh Tư Thành run lên, vội vàng bế cô bé lên giường, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo ngủ bao lấy người c‹ ôm lấy người cô rời khỏi phòng tổng thống.
Cũng may anh đã đưa cô đến bệnh viện kịp thời, sốt cao bốn mươi độ € cũng không phải chuyện đùa Minh Tư Thành cả đêm không chợp mắt, liên tục trông chừng bên cạnh Nhiên Mộc Miên, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi cho cô, kéo chăn giúp cô, giúp cô trông chừng bình truyền nước biển.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh tỉ mỉ như vậy, chăm sóc một người một cách thân mật lại cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Minh Tư Thành sờ trán Nhiên Mộc Miên một cái, lại cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô, sau khi phát hiện cô đã hạ sốt, cả người nhất thời cũng nhẹ nhõm theo không ít.
Không biết đây là lần thứ mấy phải kéo chăn cho cô này, sau đó Minh Tư Thành năm lên giường bệnh bên cạnh chợp mắt.
Ngay cả y tá sau khi đi vào thấy tình hình này động tác cũng nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn rút kim cho Nhiên Mộc Miên, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài Nhiên Mộc Miên ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc như cũ, chỉ là sau khi mở mắt ra điều đầu tiên nhìn thấy là phòng bệnh trong bệnh viện, trong suy nghĩ có chút không phản ứng kịp.
Đợi lúc cô kịp phản ứng, nhìn đến mép giường của Minh Tư Thành sau đó đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Hôm qua hình như cô bị người ta bắt cóc, sau đó có người cứu cô…
Rồi sau đó, cô tỉnh lại trong một phòng tổng thổng, cảm thấy rất nóng liền hạ nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất nhưng vẫn cảm thấy rất nóng…
Nói tóm lại, cô cảm thấy hôm qua mình như liên tục sống trong dầu sôi lửa bỏng, bản thân bị giày vò quá sức.
Sau đó, có lẽ là Minh Tư Thành đã đưa cô tới bệnh Nhiên Mộc Miên ngồi dậy, một tay nâng mặt, một tay chống lên đùi nhìn Minh Tư Thành đang ngủ say.
Khuôn mặt người này rất sạch sẽ, đường nét góc cạnh gương mặt rõ ràng, lông mi dài mảnh, lông mày giống như những nam chính khí khái hào hùng đến bức người trong phim cổ trang.
Nhiên Mộc Miên cảm thấy mình và người này thật đúng là rất có duyên.
Đi đâu cũng gặp, còn vạn dặm chọn đầy đất bị ép buộc tiến hành hôn nhân.