Phó Diệc Phàm cười nhẹ, giơ tay ôm lấy một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, đáp lại: “Nếu đã có sẵn rồi thì lãng phí tiền bạc làm gì?”
“Hàng có sẵn này chỉ là “xe giao thông công cộng”, tôi biết anh rất coi thường nó!” Tào Quốc Chiến cong môi.
Phó Diệc Phàm buông người phụ nữ tiếp khách ra, nhìn Tào Quốc.
Chiến, nhướng mày đầy ẩn ý.
Trong số mười người đàn ông, tính thêm Phó Diệc Phàm thì tổng cộng có năm người đàn ông muốn có cô gái này.
Tào Quốc Chiến làm “người chia bài”, chia bài cho năm người bọn họ.
Mỗi lượt Phó Diệc Phàm đều ra bài rất ổn, trong lòng bốn người đàn ông còn lại tức khắc thất kinh.
Ở lượt cuối cùng, Phó Diệc Phàm đã giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Tào Quốc Chiến dẫn cô gái đến chỗ Phó Diệc Phàm, đưa sợi xích sắt trong tay cho Phó Diệc Phàm, lại vỗ vai Phó Diệc Phàm nói: “Hưởng thụ cho tốt nha”
Phó Diệc Phàm cong môi, người khác khó có thể nhìn ra tâm trạng của anh.
Khi anh lấy đầu dây xích sắt từ tay Tào Quốc Chiến, cả nam lẫn nữ bên cạnh đều huýt sáo và tán thưởng, dường như muốn chúc mừng anh có thể ôm được người đẹp về.
“Lúc này cũng không còn sớm nữa. Chúng ta hãy ôm người đẹp của mình trở về phòng đi!” Tào Quốc Chiến hét lên.
Chàng trai mặc đồ vào, dẫn một phụ nữ vào cabin của du thuyền.
Phó Diệc Phàm không dắt cô gái bằng xích sắt như Tào Quốc Chiến, mà ân cần tháo xích sắt trên cổ tay cô ta.
Thật không may, những vòng dây xích sắt này đã được cởi trói, kết quả là cô gái vẫn đeo chiếc còng tay tình thú trên cổ tay của mình.
Gió biển thổi tới, cơ thể cô ta khẽ rùng mình.
Thấy thế, Phó Diệc Phàm đành phải cởi áo khoác của mình và khoác lên người cô gái.
“Diệc Phàm, anh nóng lòng như vậy sao? Mau đưa người đẹp của anh trở về căn phòng số 201 đi, chìa khóa còng tay, chỉ có anh mới biết nó đang ở đâu” Tào Quốc Chiến ôm người đẹp xoay người lại nói đùa.
Phó Diệc Phàm nhìn Tào Quốc Chiến, không nói gì mà chỉ cười cười.
Tào Quốc Chiến nói xong liền rời đi cùng với người phụ nữ.
Khi Phó Diệc Phàm ngoái đầu nhìn lại cô gái, giơ tay lên nhằm cởi mảnh vải đen khỏi mắt cô gái, lại cảm thấy tấm vải đen đã ướt đẫm một mảnh.
Cô gái có lẽ đã khóc từ rất lâu rồi.
Tay của anh cũng tăng nhanh tốc độ tìm cái nút thắt của vải đen, ai ngờ cái nút phía sau hóa ra là một cái nút chết, còn rất chặt.
Nếu cưỡng bức tháo ra, chỉ sợ mắt cô gái sẽ bị tổn thương, cả miếng băng đen trên miệng cũng vậy.
Phó Diệc Phàm bỏ cuộc, định đưa cô gái về phòng trước.
“Cô có phiền không nếu tôi nắm tay cô và đưa cô về phòng?” Anh hỏi một cách lịch sự đàn ông, cũng là một loại tôn trọng cô gái.
Cô gái gật đầu.
Bấy giờ, Phó Diệc Phàm nắm lấy cổ tay cô gái, dẫn cô ta vào cabin.
Những nơi có bậc thang lên xuống, Phó Diệc Phàm sẽ tốt bụng nhắc nhở.
Khi đến cabin số 201, Phó Diệc Phàm tìm khắp căn phòng nhưng không tìm thấy chiếc kéo nào có thể cắt đồ, có điều lại tìm thấy một tấm thẻ nhắc nhở.
Thẻ nhắc nhở ghi: Chìa khóa còng tay năm trong bộ bikini của cô gái, nếu xé bộ bikini ra, chìa khóa sẽ tự rơi ra.
Phó Diệc Phàm không nói nên lời mà đánh rơi tấm thẻ xuống đất.
Rõ ràng là anh đã bị Tào Quốc Chiến chơi!
Phó Diệc Phàm quay lại nhìn cô gái đang ngồi bên giường và hỏi: “Có phải chìa khóa trong bộ quần áo cô đang mặc không?”
Cô gái gật đầu.
Phó Diệc Phàm đưa mắt nhìn lướt qua cabin một vòng, cuối cùng †ầm mắt rơi xuống một chai rượu trên bàn cao. Khóe miệng anh khế nhếch lên khiến người ta không thể nhìn ra được lúc này anh đang suy nghĩ gì.
Khi bên anh không có động tĩnh gì, trong hai cái cabin bên cạnh truyền đến âm thanh đồi trụy của đôi nam nữ đang ý loạn tình mê cách một bức tường.