Tân Sơ Hạ càng không hiểu: “Tôi không hiểu.”
“Tôi nghi ngờ rằng cô đã bị thôi miên và quên mất những gì đã xảy ra trong vài ngày qua” Phó Diệc Phàm giải thích.
Tân Sơ Hạ dường như đã hiểu được nên gật đầu, sau đó lại hỏi: “Bởi vì tôi mất tích, anh vì tìm tôi nên mới tới đây?”
“Tôi chỉ đến đây chơi, tình cờ đụng phải cô mà thôi” Phó Diệc Phàm bình tĩnh giải thích.
Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ khó có thể tin tưởng: “Trông anh không giống loại cậu ấm nhà giàu thích cầu hoan mua vui”
“Vậy thì cảm thấy tôi giống loại người thế nào?” Phó Diệc Phàm nhướn mày hỏi.
Tân Sơ Hạ cười nói: “Giống như đặc công trong phim ý!”
“Đó là bởi vì cô đã xem phim quá nhiều” Phó Diệc Phàm không cho là đúng.
Tân Sơ Hạ tiếp tục nói: “Anh không chỉ có thể đánh bạc, có thể thăng chắc, còn có thể dùng công cụ mở khóa. Không phải đặc công thì là cái gì?”
“Cái loại còng tay này, cô cũng có thể mở ra” Phó Diệc Phàm bình thản đáp.
Tân Sơ Hạ tỏ vẻ không thể tin được, sau khi ăn xong đồ ăn trong tay, cô cầm lấy còng tay, nhìn Phó Diệc Phàm nói: “Anh đưa hai tay ra”
“Cô định làm gì?”
“Anh duỗi ra đi! Tôi sẽ không ăn anh đâu!”
Sau đó, Phó Diệc Phàm không nghĩ nhiều, trực tiếp duỗi tay ra.
Sau đó Tân Sơ Hạ còng còng tay vào cổ tay Phó Diệc Phàm.
Khi Phó Diệc Phàm phản ứng lại, còng tay đã được khóa lại, kêu hai tiếng “lách cách”.
Tức khắc, mặt Phó Diệc Phàm tối sầm lại.
Tân Sơ Hạ nhặt dụng cụ mở chai và bắt đầu “cạy khóa”
Cô cạy rất lâu, nhưng vẫn không mở được còng.
Sắc mặt của Phó Diệc Phàm ngày càng khó coi.
Đối mặt với một sinh vật “chỉ số thông minh thấp”, vừa rồi anh không nên mất cảnh giác mà sử dụng suy nghĩ bình thường của con người để hiểu thấu.
Sau khi loay hoay một lúc lâu mà vẫn không mở được còng tay, Tân Sơ Hạ đưa mắt nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ mặt hối lỗi.
“Là do anh nói rất đơn giản, tôi cũng có thể mở được. Bây giờ mở không được, anh không thể trách tôi!” Tân Sơ Hạ nghiêm nghị nói.
Phó Diệc Phàm không nói nên lời, giật cái mở nắp chai từ tay Tân Sơ Hạ, tự mình tháo còng tay.
Tân Sơ Hạ bĩu môi không nói gì.
Bên tai chỉ nghe thấy Phó Diệc Phàm nhàn nhạt than thở: “Quả nhiên cô rất ngốc”
“Này! Đừng tưởng rằng anh thông minh thì anh giỏi!” Tân Sơ Hạ tức giận trừng mắt nhìn Phó Diệc Phàm.
Sau đó Phó Diệc Phàm đứng dậy và ném chiếc còng tay vào thùng rác, rồi nói: “Vào nhà vệ sinh, lấy chìa khóa trong quần áo ra đi”
“Không phải còng tay đã được mở khóa rồi à? Còn lấy chìa khóa làm gì nữa?” Tân Sơ Hạ nghỉ hoặc hỏi.
Phó Diệc Phàm không muốn giải thích nữa, chỉ trả lời: “Cô cứ làm theo là được”
“Được rồi!” Tân Sơ Hạ bất đắc dĩ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi cô mở cửa bước ra ngoài, trên người vẫn đang mặc chiếc áo.
khoác giản dị của Phó Diệc Phàm.
Chiếc áo khoác quấn quanh người, giống như một chiếc váy dành cho cô.
Nhưng mà, cô lại cầm chiếc áo ngực màu trắng trên tay đưa cho Phó Diệc Phàm.
“Tôi vừa mới sờ thử rồi. Chìa khóa nằm trong bìa bên trái. Sức tôi yếu, không thể xé nó ra được.”
Tân Sơ Hạ nói một cách tự nhiên hào phóng.
Hoàn toàn không có dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt mà một cô gái nên có.
Phó Diệc Phàm nhận lấy chiếc áo ngực trên người cô, mặt không chút thay đổi, “soạt” một tiếng, anh kéo lớp vải ra, lấy chìa khóa bên trong, sau đó ném chiếc áo ngực đã hỏng vào thùng rác.
Lúc này Tân Sơ Hạ mới hiểu được ý đồ của Phó Diệc Phàm, nhưng trên mặt đầy nghỉ vấn, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh phải “diễn trò” cho đám bạn thân nhà giàu đó? Anh không phải là bạn của họ à?”