Còn phải đợi bao lâu nữa?
Thời gian mới trôi qua năm phút, Phó Quân Tiêu tức giận hét lên, dọa mấy vị thủ hạ đứng bên cạnh sợ hãi, không ai dám động đậy.
Tâm trạng của Minh Tư Thành cũng lo lắng, anh vào hệ thống giám sát của sân bay trước, sau đó còn phục hồi lạnh phần bị hacker xóa đen trong hệ thống.
Lại năm phút nữa trôi qua…
Phó Quân Tiêu liền lập tức móc ra một khẩu súng ở thắt lưng, không quan tâm đến tình hình của mọi người xung quanh, nóng nảy chĩa vào thái dương của Minh Tư Thành: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, còn bao lâu nữa?”
Minh Tư Thành không lên tiếng, mà cố gắng phục hồi lại dữ liệu đã mất.
Lòng bàn tay của anh toàn là mồ hôi, lo lắng không yên không chỉ có mỗi mình Phó Quân Tiêu, còn có bản thân anh Minh Tư Thành.
Tại sao lúc trước anh có thể thản định xử lý mọi chuyện, nhưng mà hôm nay rất rõ ràng anh cảm thấy bản thân không cách nào bình tĩnh để đi làm chuyện này.
Sự nhẫn nại của Phó Quân Tiêu đã đến cực hạn, ánh mắt sâu thẩm sắc bén khiến người khác không khỏi run rẩy.
Vào lúc then chốt, Minh Tư Thành cuối cùng cũng phục hồi được dữ liệu camera, lấy ra được đoạn Nhiên Mộc Miên bị bắt cóc.
Minh Tư Thành nhìn camera, truy tìm một chiếc xe thương mại màu đen ngoài sân bay.
Phó Quân Tiêu mệnh lệnh: “Truyền cảnh quay ra, bắt đầu theo đuôi chiếc xe này”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, thủ hạ lập tức lấy lại chiếc laptop trong tay Minh Tư Thành.
Lúc Phó Quân Tiêu rời đi, Minh Tư Thành vội vàng nói: “Đưa cháu theo với.”
“Cậu có thể quay về trường học rồi, chỗ tôi không cần sự giúp đỡ của cậu” Phó Quân Tiêu lạnh lùng từ chối, dẫn thủ hạ rời đi.
Minh Tư Thành không muốn ngồi không chờ đợi, liền lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại cho Bùi Hạ Sênh.
“Yo! Cậu chủ nhà họ Minh, anh vừa đến nước M là nhớ tôi hả?” Bùi Hạ Sênh đang ngồi trên ghế sofa ở biệt thự của Minh Tư Thành tại Thuận Canh, một tay cầm điều khiển, một tay cầm táo đỏ, sau khi bật lên, điện thoại ném đến bàn trà, theo dõi bộ phim truyền hình.
Không có Minh Tư Thành, Bùi Hạ Sênh bỗng chốc thấy bản thân nhẹ nhõm đi không ít.
Không cần theo sát Minh Tư Thành hai mươi tư tiếng, nghe anh sai bảo, còn tiếp tục ở nhà anh, một người ở biệt thự lớn như vậy, muốn làm gì thì làm gì.
“Nhiên Mộc Miên bị bắt có ở nước M rồi” Minh Tư Thành cảm thấy nói không nên lời.
Bùi Hạ Sênh nghe rõ ba chữ chính là Nhiên Mộc Miên.
“Anh lại cãi nha anh tha cho tôi đi “Tôi nói Mộc Miên bị bắt cóc rồi!” Minh Tư Thành có chút bực dọc.
Bùi Hạ Sênh nhảy dựng từ trên sofa, vội vàng giải thích cho mình và tổ chức của mình: “Chuyện này không liên quan gì đến tổ chức của tôi nha! Chúng tôi chỉ là tổ chức tham gia vào AI công nghệ cao, đám người lần trước truy sát Nhiên Mộc Miên là dị loại được tạo ra từ phòng thí nghiệm của ông ngoại cô ấy. Chúng tôi cũng là vì sáng tạo cho xã hội loài người mà? Suy nghĩ cho an toàn của xã hội loài người, còn có, chúng tôi cũng không có gan đối đầu với Phó Quân Tiêu! Tuy rằng con gái của ông ta cũng là dị loại!”
“Cô rốt cuộc đang nói linh tinh cái gì vậy?” Minh Tư Thành không chỉ mù mờ, còn càng nghe càng tức: “Tôi chỉ muốn hỏi cô tổ chức của cô có thế lực ở nước M không?”
“Thế lực thì không có, nhưng mà có liên minh” Bùi Hạ Sênh nghiêm chỉnh trả lời.
“Tôi cần sự giúp đỡ” Minh Tư Thành mới hạ giọng xuống, bàn tay cầm điện thoại cứ đang run rẩy.
Bùi Hạ Sênh buông táo và điều khiển trong tay mình xuống, lập tức cầm điện thoại từ bàn trà, hủy chế độ tự động, tiếp tục hỏi: “Cái đó… Nhiên Mộc Miên thật sự bị bắt cóc rồi sao?”
“Ừm”
“Nhưng mà, cũng không sao! Cô ấy có người bố vô cùng lợi hại, sợ cái gì” Bùi Hạ Sênh không cho là vậy.
Minh Tư Thành ủ rũ thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm, tôi muốn cứu Mộc Miên nhưng tôi không có cách nào cả.”
“Tôi đi tìm một người, có lẽ anh ta giúp được anh” Bùi Hạ Sênh không vòng vo với anh, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người.
“Ai?” Trong chốc lát mắt của Minh Tư Thành sáng lên.
Bùi Hạ Sênh nói: “Chính là người giới thiệu anh vào đại học HF, ông George”
“Ông Geogre?” Minh Tư Thành đột nhiên nhớ đến, hiệu trưởng đại học Cung Huy từng nhắc đến người này với anh.
“Đúng, ông ta ở nước M rất có thực lực, đồng thời cũng là đồng minh lãnh đạo của tổ chức chúng tôi. Ông George rất thích anh, anh đi tìm ông ta, nói không chừng ông ta có thể giúp anh” Bùi Hạ Sênh tiếp tục nói.
Minh Tư Thành sốt ruột hỏi: “Làm sao liên lạc được với ông ta?”
“Tôi đưa tình hình của anh cho cấp trên! Sau khi lấy được phương thức liên lạc, tôi lập tức đưa cho anh” Bùi Hạ Sênh cẩn thận nói.
Lúc này Minh Tư Thành, rất trân trọng nói một câu với Bùi Hạ Sênh: “Cảm ơn”
Bùi Hạ Sênh không kiềm được đùa giỡn nói: “Cũng chỉ có con bé thối tha Nhiên Mộc Miên đó mới khiến người cao quý như anh cúi đầu, lúc này còn dùng giọng điệu khách khí như vậy nói chuyện”