Minh Tư Thành vô thức quay đầu lại, nhất thời bị đứa bé không bé trước mặt này dọa cho nhảy dựng lên khỏi bàn máy tính.
Sau khi tắm xong, mái tóc ten dài ngang vai của đứa bé không bé được điểm thêm vào giọt nước, gương mặt trắng nõn nà non nớt khế nhỏ nước, đôi mắt to như chuông đông dường như biết nói chuyện.
“Em, em, em là một cô gái sao?” Minh Tư Thành trố mắt nghẹn họng, khó có thể tin được nhìn đứa bé không bé.
Lúc đầu đứa bé không bé còn bẩn thỉu, tóc cũng rối bời, quả là khó phân biệt trai gái.
Bây giờ, trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của anh, vạt áo vừa vặn dài đến đầu gối, bọc lấy cơ thể nhỏ yếu ớt, nhưng vẫn toát lên được nét uyển chuyển trên cơ thể người con gái.
Đứa bé không bé dường như nghe không hiểu lời của anh, chỉ chớp mắt tò mò nhìn anh.
Minh Tư Thành có chút nhức đầu võ trán.
Tâm mắt vừa rũ xuống thì xuất hiện một đôi chân nhỏ nhắn.
Đầu vai anh liền bị người ta võ một cái.
Lúc Minh Tư Thành ngẩng đầu lên chỉ thấy đứa bé không bé đưa tay lên vẽ vòng tròn lên bụng, giống như đang ra dấu với anh răng cô ấy đói bụng rồi.
“Ở đây có đồ ăn, em lấp đầy bụng trước đi!” Minh Tư Thành đưa cho đứa bé không bé bánh mì và sữa bò vừa mới lấy được ở phòng bảo vệ Đứa bé không bé nhận lấy bánh mì sau đó ăn giống như vừa ăn xúc.
xích nướng, gặm từng miếng nhỏ xíu một.
Bình thường hay nói lúc đói người ta sẽ ăn như hổ đói, chỉ có đứa bé không bé này lại ăn rất nho nhã.
Minh Tư Thành ngồi lại vào bàn máy tính, một tay để lên đầu gối, một tay chống đầu, hai chân vắt chéo, nhìn đứa bé không bé đang ăn đồ ăn, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Đúng lúc anh đang nghỉ ngờ đứa bé không bé này đã trưởng thành hay chưa thì anh vô tình nhìn thấy một lỗ trên dái tai của đứa bé không bé, trong nháy mắt liền không nghỉ ngờ nữa.
Nếu không phải trẻ vị thành niên thì anh có đưa cô ấy đến đồn cảnh sát, đoán chừng đồn cảnh sát cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ cô ấy.
Mà bây giờ người duy nhất có thể thu nhận và giúp đỡ đứa bé không bé này…
Minh Tư Thành nghĩ đến đây, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Phó Diệc Phàm.
Nhưng điện thoại của Phó Diệc Phàm đang bận…
Tiếp theo đó, Minh Tư Thành phát hiện bản thân đã bị đứa bé không bé này “dính” lấy.
Anh đi đến đâu, đứa bé không bé này cũng đi theo đến đó.
Cuối cùng, anh phải nhường lều vải của mình cho đứa bé không bé, còn mình đến phòng bảo vệ, nằm chung giường với chú bảo vệ ở đó.
Mãi đến ngày hôm sau, Phó Diệc Phàm mới trả lời điện thoại của anh.
“Hôm qua em gọi cho nh có chuyện gì vậy?” Phó Diệc Phàm không nhanh không chậm hỏi.
Minh Tư Thành nhìn giờ trên điện thoại một cái, đã mười giờ trưa ¡, không khỏi tức giận: “Anh, mười giờ trưa anh mới gọi lại cho eml”
“Hôm qua có chút chuyện, điện thoại bị mất tín hiệu” Phó Diệc Phàm đáp.
Minh Tư Thành cũng không so đo với Phó Diệc Phàm nữa, mà nói thẳng chuyện của mình: “Anh có thể đến chỗ em một chuyến không?
Em nhặt được một cô gái.”
Lúc nói lời này, Minh Tư Thành vô thức liếc sang đứa bé không bé đang nghịch con chuột của mình như một món đồ chơi.
Sau đó, anh lại bổ sung một câu: “Hình như… chỉ số IQ còn có chút vấn đề”
“Em đưa đến đồn công an đi” Phó Diệc Phàm không lạnh không nóng nói.
Minh Tư Thành nói tiếp: “Em vừa thử mang cô ấy đến đồn cảnh sát rồi, cô ấy ôm lấy đùi em không buông, cảnh sát còn tưởng là… Cô ấy là bạn gái của em, còn bảo em hai người về mà nhà cãi nhau.”
“Cho nên, em muốn vứt “nồi” cho anh?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Minh Tư Thành nghiêm túc trả lời: “Anh, dù gì em cũng là đàn ông đã có gia đình, để một cô gái bên cạnh cũng không thích hợp lắm. Em cảm thấy, anh vẫn đang độc thân nên anh sẽ không sao cả”