“Nhưng...”
“Được rồi, đừng nhưng nhị gì nữa. Cô đừng nghĩ đến chuyện đụng đến Đồng Kỳ Anh. Hơn nữa, tôi và nhóm của tôi đang nghĩ cách để nghiên cứu chế tạo một loại thuốc trị liệu. Chỉ là sẽ mất một khoảng thời gian khá dài. Cô phải kiên nhẫn một chút, đợi đi!” Nhiên Hoàng Minh nói xong liền cúp máy.
Sau khi thấy Nhiên Hoàng Minh cúp máy, sắc mặt lại không vui, Lạc Minh Ánh bèn chủ động gắp thức ăn cho anh ta, an ủi nói: "Ăn thử món này đi, mùi vị rất ngon, lúc anh gọi điện thoại thì phục vụ vừa bưng lên đấy”
“Trong số những người bạn khác giới mà tôi quen biết, chỉ có cô là người ngoan ngoãn nhất, chưa bao giờ năm lần bảy lượt làm khó tôi” Nhiên Hoàng Minh khen ngợi.
Lạc Minh Ánh chỉ cười không nói gì.
Cô ta và anh ta, cùng lắm cũng chỉ là trò chuyện, tâm sự về cuộc sống, cô ta cũng không có quá nhiều chuyện để nhờ vả anh ta.
“Nào, tôi kính anh một ly, cảm ơn anh đã luôn xem tôi như một người bạn” Nghĩ đến đây, Lạc Minh Ánh nâng ly lên, cụng ly với Nhiên Hoàng Minh.
Ở phía bên kia, trong một trung tâm mua sắm cao cấp, Phó Quân Tiêu bỗng nhiên phát hiện ra rằng mua sắm với một người phụ nữ còn mệt hơn so với việc huấn luyện trong quân đội.
Bây giờ là tác giờ tối, vừa hay là giờ cao điểm khách hàng đến trung tâm mua sắm, sau khi Đồng Kỳ Anh ăn tối xong còn có thể tiếp tục đi mua sắm, Phó Quân Tiêu không khỏi ngưỡng mộ thể lực của người phụ nữ nhỏ bé này.
Lúc ở trên giường, chưa bao giờ thấy thế lực của cô tốt như khi đi mua sắm cả..
Lúc này, có một sàn catwalk được dựng lên ở giữa sảnh tầng một của trung tâm thương mại, là sàn trình diễn thời trang của một thương hiệu nào đó, còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Người trúng giải có thể nhận được bảo vật của cửa hàng chính là lễ phục đầm dạ hội “Mưa Anh Đào”, hơn nữa cũng có thể mặc lễ phục, đảm nhận vị trí center đi một vòng trên sàn catwalk cùng với những người mẫu.
Đồng Kỳ Anh lại nhìn trúng chiếc váy kia nên lôi kéo Phó Quân Tiêu đi xếp hàng rút thăm.
Khi đến lượt họ, Đồng Kỳ Anh lay cánh tay của Phó Quân Tiêu, muốn anh rút thay cố.
Phó Quân Tiêu bất lực giơ tay lên, đưa tay vào thùng giấy rút thăm.
Đồng Kỳ Anh đứng sang một bên, nhìn Phó Quân Tiêu đầy mong đợi.
Phó Quân Tiêu vốn không hy vọng gì vào kiểu rút thăm trúng thưởng này, anh cho rằng phần lớn đều là lừa người!
Nhưng việc khiến anh bất ngờ chính là khi anh đưa quả bóng bàn màu trắng mà anh tiện tay bắt được cho công chứng viên, sau khi công chứng viên nhìn thấy dòng chữ “Mưa Anh Đào” được viết trên quả bóng bàn màu trắng, lúc đó anh ta phấn khích đến mức cầm micro hét lên: " Xin chúc mừng hai anh chị, đã rút được báu vật của cửa hàng chúng tôi “Mưa Anh Đào”."
Phút chốc, cả sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Đồng Kỳ Anh sửng sốt, vui vẻ ôm Phó Quân Tiêu, sau đó vòng tay qua cổ anh, kiễng chân hôn mạnh lên má anh một cái.
Khi Phó Quân Tiêu hoàn hồn lại, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Đồng Kỳ Anh, đáy lòng anh cũng hiện lên một tia ngọt ngào.
Tiếp theo đó, nhân viên dẫn Đồng Kỳ Anh vào hậu trường để thay quần áo, đồng thời còn mời Phó Quân Tiêu lên ngồi ghế khán giả ở hàng ghế đầu.
Sau khi các người mẫu trên sàn catwalk đi gần xong, người dẫn chương trình dõng dạc hô vang tiết mục cuối cùng lên sân khấu.
Cho đến khi hai người mẫu cao gầy, mỗi người một bên nắm tay Đồng Kỳ Anh bước ra từ sau tấm rèm pha lê, đẹp đến mức lập tức khiến toàn sảnh kinh ngạc, cũng khiến Phó Quân Tiêu sáng mắt.
Gương mặt Đồng Kỳ Anh được trang điểm lộng lẫy, trên đầu đội vòng hoa được bện bằng cành hoa anh đào, mái tóc dài như rong biển buông xuống ngang lưng. Một chiếc đầm dạ hội cúp ngực màu hồng làm tôn lên vóc thướt tha của cô, vải sa nhẹ buông thống dọc theo mặt đất, khiến cho cô trông giống như một công chúa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Một người phụ nữ vốn đã đẹp mà không cần trang điểm, sau khi trang điểm quả thực là đẹp tựa thần tiên.
Phó Quân Tiêu nhìn có chút thất thần.
Giữa những tràng vỗ tay của khán giả, một bóng đen đột nhiên nhảy ra khỏi đám đông, anh ta bước lên trần sàn catwalk, xông thẳng tới trước mặt Đồng Kỳ Anh, làm hai người mẫu bên cạnh Đồng Kỳ Anh giật bắn người.
"Anh Ninh.."
Một tiếng gọi thâm tình, khiến Đồng Kỳ Anh phải ngẩn người ngẩng đầu lên.
Người đàn ông có thân hình cao lớn trước mặt, hoàn toàn che khuất dáng hình cô trong bóng tối của anh ta.
Một giây tiếp theo, người đàn ông bất ngờ ôm chặt Đồng Kỳ Anh trong lòng anh ta: "Anh Ninh, là em sao?”
Thấy vậy, Phó Quân Tiêu lập tức nhảy lên sàn catwalk, vươn tay kéo Đồng Kỳ Anh ra khỏi vòng tay của người đàn ông đó.
"Anh Thập!” Lúc này, một tiếng gọi quen thuộc khác vang lên bên tai.
Vừa hay Phó Quân Tiêu đang bảo vệ Đồng Kỳ Anh nên anh mới có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ diện mạo của người đàn ông ở trước mặt.
“Cậu Thập?” Phó Quân Tiêu kinh ngạc gọi.
Sau đó, Lý Nhã Uyên thở hổn hển mới xuất hiện trước mặt họ.
Khi Lý Nhã Uyên nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, khuôn mặt bỗng chốc lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời ngay cả cô ta cũng không phân biệt được người phụ nữ đang núp trong vòng tay của Phó Quân Tiêu rốt cuộc là Đồng Kỳ Anh hay Anh Ninh.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy? Cho dù là Đồng Kỳ Anh hay là Anh Ninh, hai người phụ nữ này đều đã chết cả rồi.
Vào lúc này, làm sao lại có một người phụ nữ kết hợp được vẻ ngoài của hai người họ?
"Anh cả, bọn họ là ai vậy?” Đồng Kỳ Anh vòng tay qua eo Phó Quân Tiêu, hơi ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, nhíu mày hỏi.
Phó Quân Tiêu ôm lấy bả vai của Đồng Kỳ Anh nhìn về phía Cậu Thập Lãnh Dật Phong, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi xuống trước đi."
Nói xong, Phó Quân Tiêu bề Đồng Kỳ Anh lên, đi xuống sàn catwalk.
- -------------------