Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1144: Cô ấy bị mọi người nghi ngờ


“Đều không phải; Nhiên Hoàng Minh vừa mở ra hộp thuốc để trên bàn trà, lấy ra dụng cụ phẫu thuật, vừa nói “Cởi quần áo ra, để cho cậu xem vết thương của cháu”


Lãnh Diệc Phàm nhíu mày, cởi quần áo ra, đưa lưng về phía Nhiên Hoàng Minh, ngồi xuống ghế sô pha.


Nhiên Hoàng Minh tháo miếng gạc trên vai Lãnh Diệc Phàm xuống, nhìn vết thương đã được xử lí tốt nhưng có chút nhiễm trùng, không khỏi nhíu mày, trách “ Thằng bé này, nếu ta lại tới chậm tí nữa, vết thương này của cháu chỉ sợ rất khó lành được”


Nhưng Lãnh Diệc Phàm lại chẳng chút để ý tới vết thương của mình, tiếp tục câu chuyện vừa nói “ Rốt cuộc là ai phái cậu tới đây?”


“Cháu thử nghĩ xem, trên đời này ngoại trừ người nhà và người thân quan tâm cháu ra, thì còn có ai quan tâm cháu nữa?”


Nhiên Hoàng Minh nói như vậy, Lãnh Diệc Phàm lập tức nghĩ tới cấp trên của mình.


“Gần đây cháu cùng con gái của Tân Vũ Bảo qua lại thân thiết quá…”


Nhiên Hoàng Minh lại thở dài, trong ngữ khí còn cố ý kéo dài, giống như là đang ám chỉ điều gì đó.


Lãnh Diệc Phàm nghe ra điều khó nói trong đó, nhưng chỉ có thể chọn cách trầm mặc.


Nhiên Hoàng Minh vừa giúp Lãnh Diệc Phàm xử lí vết thương, vừa nói “Tiểu Phàm, cậu cũng nhắc nhở cháu,. Con gái Tân Vũ Bảo, thực sự không đơn giản như cháu tưởng tượng đâu”


“Cậu, hoài nghi một người, cần phải có chứng cứ” Lãnh Diệc Phàm mặt không đổi sắc nói.


Sau khi Nhiên Hoàng Minh thay Lãnh Diệc Phàm băng bó lại vết thương xong, kết hợp với chút thuốc tự chết trị nhiễm trùng, cầm lấy ông tiêm, bắt đầu tiêm cho Lãnh Diệc Phàm.


Từ lúc băng bó lại cho đến lúc tiêm, Lãnh Diệc Phàm đều không phát ra một tiếng kêu nào.


Nhiên Hoàng Minh mở ra viên thuốc, đông thời đưa cho Lãnh Diệc Phàm, ý vị thâm trường nói “ Cháu thấy, Tân Sơ Hạ trùng hợp xâm phạm “Sơn Mê Nhân” bố cháu mua ở Vân thành sao?


Đến cả người địa phương cũng không có ai biết về Sơn Mê Nhân, vậy vì sao cô Tân Sơ Hạ đó lại biết về sự tồn tại của ngọn núi lớn đó.


Tân Sơ Hạ không những biết, mà cô ấy còn xâm phạm “ Sơn Mê Nhân”


Bị tận tay bố cháu bắt được, bố cháu vốn đã hoàn toàn không quan tâm cô ấy có phải là con gái của Tân Vũ Bảo hay không, muốn hạ lệnh xử lí Tân Sơ Hạ, nhưng kết quả Tân Sơ Hạ nói tên của cháu, bố cháu mới thủ hạ lưu tình với cô “Cô ấy chỉ là muốn 会跟 “Sơn Mê Nhân” thôi” Lãnh Diệc Phàm bình tĩnh nói.


Nhiên Hoàng Minh lại không cho là như vậy 会跟 quả thực là chỉ ở Sơn Mê Nhân mới có, nhưng cô ta biết là núi của hổ, mà vẫn động đến.


Cháu cảm thấy, động cơ của cô ta, thật sự chỉ đơn giản là vì một loại thực vật như vậy thôi?”


Cô ta hết lần này đến lần khác dụ cháu nghĩ về hướng kia, lẽ nào cháu nhận được lời nhắc nhở từ chỗ cô ta mà đoán ra cái gì đó,nếu không lúc đầu cháu cũng sẽ không tới chỗ cậu tìm đáp án, không phải sao?”


“Là bố cháu muốn cậu cảnh cáo cháu có phải không?” Lãnh Diệc Phàm nhíu chặt lông mày.


1144-thieu-tuong.jpg



Lãnh Diệc Phàm điềm tĩnh mà kiên quyết nói.


Nhiên Hoàng Minh thở dài “Đúng là ngốc y như bố cháu lúc bấy giờ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK