Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sấm sét mùa xuân cuồn cuộn từ trời cao trút xuống, ở giữa đất trời có bóng dáng mơ hồ của một con rồng.

Sau khi tiếng sấm dần lui đi thì cũng đã đến xế chiều, lúc này lại có một cơn mưa phùn đổ xuống, mấy con chim hoang núp ở trong ngôi miếu đổ nát cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rối rít vỗ cánh lên rời khỏi nơi này, đội mưa đi tìm mồi.

Chính vào lúc này, một con quạ đen bay lên trời, đồng thời Trương Hành dần dần lấy lại tri giác. Nhưng cho dù có tri giác thì hắn cảm thấy trong đầu mình như bị ai đó nhét vào năm cân bột mì với ba cân nước, lạch bạch lạch bạch dính thành một đám, hơn nữa đôi mắt cũng có hơi hơi đau.

Mí mắt nặng trĩu, suy nghĩ chậm chạp nhưng Trương Hành vẫn cố gắng dựa vào ký ức nhớ lại vài chuyện. . . Sở dĩ mình rơi vào tình trạng này hình như là do, bị cái thằng cha đạo sĩ dởm ở địa điểm du lịch lừa.

Nhưng mà tại sao bị đạo sĩ dởm lừa lại rơi vào tình cảnh này chứ? Điều này không hợp lý chút nào, hay là mình bị người ta lừa đánh thuốc mê?

Gần như ngay lập tức, hắn tự nhiên nghĩ đến một ký ức cũ hơn. Nhớ ra rồi, trước khi bi tên đạo sĩ dởm ở khu du lịch lừa gạt thì hắn từng mua một cái la bàn giống như cái la bàn của thuyền trưởng Jack trong 'Cướp biển vùng Caribe', nghe người bán nói rằng cái này là phiên bản giới hạn, bên trên có khắc mấy chữ (*)'Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức / địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật' . . . Ngay lúc hắn đang nghiên cứu cái la bàn phiên bản limited trị giá mười lăm đồng nghe nói là có thể chỉ ra vị trí của thần khí do lão quân khai quang ở trong lòng đất, mới hơi không để ý đã bị người đến người đi trong khu du lịch đẩy xuống giếng giữa ban ngày ban mặt.

(*)Trời dịch chuyển mạnh, người quân tử cũng phải theo nó không được ngừng. (Quẻ) Khôn mang trọng trách của đất, người quân tử cũng nhờ đức nhiều mà dung được vạn vật.

Bảo sao cứ cảm thấy trong đầu 'ong ong ong', thì ra thật sự là bị nước vào.

Thằng cha đạo sĩ dởm đáng chém ngàn đao, vật lưu niệm đáng ngờ cùng với khu ngắm cảnh không có hàng rào bảo vệ, ông đây nhất định phải đi ủy ban nhân dân tố cáo, phải đăng lên mạng, ông đây chính là biên tập viên đại V, ở trên mạng có 50. 000 người theo dõi đấy. . .

Tuy nhiên, hắn còn chưa biết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu căn bản không thể thực hiện được, thì đột nhiên trên mặt dường như bị vỗ mạnh, trên khuôn mặt, cảm giác đau đớn rõ mồn một.

Trương Hành cố hết sức mở mắt ra, thấy một bóng người mờ nhạt xuất hiện trong ánh mắt thì hắn vội vàng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện âm thanh mình khàn khàn, cổ họng khô rát.

"Đại, đại phu. . . Cơ thể tôi không có vấn đề gì lớn chứ?"

"Ngươi có vấn đề lớn đấy!" Bóng người trên đỉnh đầu thốt lên, thanh âm chói tai, có vẻ không có một tí y đức nào. . . mà hình như miệng còn hơi thúi: "Còn đại phu cái gì nữa, cái miếu nát này thì lấy đâu ra đại phu? Trương tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất là mau chóng đứng lên đi, nếu không chờ khi tạp chủng đông di đuổi đến đây, ta sẽ làm như không quen không biết ngươi, không có chuyện ta cõng ngươi đi đâu!"

Đầu óc Trương Hành rối tinh rối mù, cổ họng vừa đau vừa ngứa, chỉ có thể cố hết sức mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy một tên to xác đứng đó, người này thân hình cao to, làn da hơi đỏ, dưới cằm có râu quai nón, còn buộc một búi tóc, hai mắt trợn tròn, há cái miệng to như chậu máu, nước miếng văng tứ lung tung, thật là đáng sợ.

Thấy hình ảnh này, Trương Hành ngẩn cả người, mà phản ứng đầu tiên của hắn sau khi nuốt nước bọt cũng lạ lùng: " Cho dù anh là ai đi nữa thì sao không đeo khẩu trang thế?"

Râu quai nón kia vừa lo lắng vừa bực bôi, khoát tay kéo Trương Hành từ dưới đất lên: "Khẩu trang cái gì? Nó là cái gì? Trương tiểu tử, ngươi mà còn giả ngu nữa thì ta. . ."

Âm thanh quát mắng đột ngột ngừng lại, bởi cho dù là Trương Hành đang hoảng hốt hay là râu quai nón đều cảm nhận được mặt đất dưới chân bất thình lình chấn động.

"Đây là gì thế? Động đất hả?" Trương Hành đáng thương đầu óc vẫn hơi choáng váng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Kệ con mẹ nó là động đất hay thần ma quỷ quái gì, dù sao cái miếu nát này cũng không thể ở được nữa rồi." Râu quai nón kinh hãi thả tay ra, thở gấp quay người thu xếp đồ đạc.

Mà lúc này Trương Hành bị ném xuống đã nhận ra được cái gì không ổn cũng chật vật gắng sức ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy râu quai nón đạp chân xuống, đống lửa trực tiếp bốc lên khói xanh cùng với âm thanh khi nước đổ vào lửa. Sau đó hắn tiện tay ném cho Trương Hành một cái mũ sắt như lấy từ tổ trang phục của một đoàn phim nào đó, vừa cũ vừa bẩn. Mũ sắt vừa đến tay lập tức chảy ra chất lỏng sền sệt trăng trắng.

Cùng lúc đó, mười bảy, mười tám binh lính mệt mỏi trong ngôi miếu cũng hốt hoảng đứng dậy, hoặc nâng đỡ nhau hoặc tự mình đứng lên, không để ý tất cả chạy ào ra ngoài.

Mà Trương Hành là người đầu tiên kêu động đất, lúc này ngược lại bởi vì cảm giác đầu óc dính như cháo nên không có cảm giác hoảng hốt, hắn gõ gõ mũ sắt trong tay, thế nhưng phát hiện cái mũ sắt lúc trước dùng làm nồi này có độ cứng vượt xa tưởng tượng. Hơn nữa bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra trên người mình cũng đang mặc áo giáp cổ đại như những người khác . . . Trong số đó, cả hai phần giáp cánh tay đã không còn, nhưng vị trí thân giáp thể hiện rõ ràng đặc thù của giáp lưới, hơn nữa ở trước ngực còn có hai miếng giáp được đánh bóng đã bị ố vàng đi rất nhiều.

Đây là. . . giáp minh quang, nhà Tùy Đường?

Là nhà Tùy Đường thật sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang