Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghĩ đến đây, Trương Hành đứng dậy, ngược lại chắp tay cảm ơn.

Chỉ trong giây lát, mấy chục kỵ sĩ cẩm y đã phóng ngựa đi xa, mà lúc này mặt trời cũng đã lặn ở phía tây, chỉ còn lưu lại duy nhất một tia sáng cuối cùng.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Nữ tuần kiểm nhìn theo hướng cấp dưới đi xa, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó quay đầu nhìn lại hai con người còn lại kia.

“Chuẩn bị xong rồi.” Tần Bảo vui mừng vô cùng: “Bạch tuần kiểm, chúng ta đi lên thượng nguồn dòng sông, hay là đi xuống hạ nguồn?”

Trương Hành cũng đúng lúc đó chuẩn bị cõng Đô Mông lên, chuẩn bị sẵn sàng.

“Nói cái gì vậy?”

Ánh mắt của nữ tuần kiểm đảo qua đảo lại hai người, một bên lông mày nhếch lên, không phân biệt được đó là dấu vết của oán khí hay là do khí thế tự nhiên phát ra: “Ánh năng chiều tà chưa tắt hết, vừa đúng lúc có thể qua sông!”

Ngay lúc Trường Hành và Tần Bảo đang ngây người giống y hệt nhau, nữ tuần kiểm sớm đã đi đến trước người Trương Hành, chỉ dùng một tay gỡ thi thể hùng tráng của Đô Mông xuống đặt trên mặt đất, sau đó thân người thuận thế ngồi xổm xuống, đầu ngón tay có một kim quang vàng nhạt, hơn nữa lời nói không ngừng:

“Hàn băng chân khí của các hạ chỉ mới là nhập môn, miễn cưỡng dựa vào tính chất đặc biệt của chân khí để hạ nhiệt độ, cố gắng làm chậm quá trình phân hủy thối rữa của thi thể đồng bọn ngươi, thế nhưng cho dù là chân khí loại nào, chỉ cần có thể nghênh ngang vào nhà, đều có thể gột rửa toàn thân, trước khi chân khí trên xác chết tan hết có thể nói là bất tử.”

Tần Bảo sớm đã từng gặp qua cảnh tượng như vậy ngược lại còn đỡ hơn một chút, nhưng Trương Hành lại chỉ có thể ngây ngơ ngốc nghếch gật đầu, sau đó ánh mắt hắn không hề dứt ra khỏi… Đây là lần đầu tiên hắn thấy công dụng của chân khí cao giai.

Nhưng nó còn lâu mới kết thúc.

Kim quang trong tay nữ tuần kiểm biến mất, rồi sau đó thuận thế một tay xách thi thể của Đô Mông lên, cũng nhìn về phía Trương Hành: “Trước tiên ta đưa đồng bọn của các hạ qua, mong hai người các hạ và Tần công tử đợi chút.”

Trương Hành vẫn còn đang ở trong cảm giác khiếp sợ, nhất thời nghẹn lời không thể đáp.

Mà chỉ trong một giây sau, hắn nhanh chóng hoảng hốt- hóa ra, nữ tuần kiểm này chỉ sau một tiếng chào hỏi, tay trái đã xách theo xác chết của Đô Mông, tay phải cầm thanh trường kiếm cách vỏ kiếm trên mặt đất một chút, bao kiếm đột ngột bay lên rồi san bằng mặt đất, gió thổi mạnh luồng không khí sôi trào, cả người bị thổi đi bằng cơn gió trên dòng sông nương theo ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn.

Không đúng, không phải thổi đi, mà là bay đi!

Thể tấn phi bằng, phiêu hốt nhược thần, Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần, sông dài mặt trời lặn, nhất kiếm phi tiên.

*Cái tên Lăng ba vi bộ có nghĩa là "nhẹ nhàng đạp sóng", (4 câu thơ Thể tấn phi bằng - Phiêu hốt nhược thần - Lăng ba vi bộ - La miệt sinh trần) lấy từ một câu trong bài Lạc Thần Phú ("bài phú về nữ thần sông Lạc", có tích lại nói Lạc Thần Phú là bài phú tặng đại mỹ nhân Chân Mật, dân gian còn gọi là Lạc Thần, được biết đến là Văn Chiêu Chân Hoàng Hậu, vợ của Ngụy Văn Đế Tào Phi) của Tào Thực thời Tam quốc.

Người xuyên sách có một chút tính tính ngạo mạn hơn so với người bình thường trong thế giới này, lúc này những suy nghĩ đó bị đánh dập nát- bởi sự xuất hiện của phân sơn quân, tránh hải quân, sự tồn tại loại của loại thần long này không hề được đề cập tới, hoá ra thế giới này phàm nhân có thể tu hành, vậy mà có thể đạt tới loại trình độ này?!

Người cũng bị khiếp sợ y hệt như vậy còn có Tần Bảo, hắn ta mơ hồ biết đây là cái cảnh giới gì, biết đây là cái nguyên lý gì, nhưng vẫn không thể không chấn động… Đương nhiên, khác với sự phấn khích hưng phấn tò mò của người xuyên sách, sự tự xấu hổ của vị này lúc này chiếm phần nhiều hơn, cho nên không muốn nhắc tới cũng là vì thế.

Con sông lớn rộng hàng trăm bước chân không ngừng chảy về hướng đông, nữ tuần kiểm trong giây lát đi qua một lần rồi đi lại một lần, sau đó theo thứ tự xách Trương Hành, rồi Tần Bảo qua sông, lúc này vậy mà vầng mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn hẳn.

Đến khi ba người tụ tập ở Hà Bắc, chuẩn bị nhanh chóng đi tìm một nhà hàng rồi quang minh chính đại (ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám) dùng làm nơi ngủ trọ … Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn buông xuống, người xuyên sách cõng theo xác chết của đồng bọn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đột nhiên dừng bước lại nói:

“Bạch tiểu thư… Ngươi rốt cuộc là thần tiên hay là yêu quái?”

“Là người sống mà thôi, chỉ là tu hành hơi cao một chút thôi.” Trong chạng vạng buổi chiều, Bạch Hữu Tư dẫn đường ở phía trước quay đầu lại, thân hình song song với ánh trăng hơi hơi mỉm cười, lộ ra mấy cái răng trong hàm răng trắng tinh: “Còn có, cái danh xưng tiểu thư này hơi bất lịch sự đó, các hạ có thể gọi ta là Bạch tuần kiểm.”

Lòng trả thù rất mạnh mẽ, Trương Hành chỉ có thể nhếch miệng cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK