Trong lúc Trương Hành còn đang kinh ngạc nghi ngờ, âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên kéo hắn trở về thực tại. Trương Hành mờ mịt quay đầu thì thấy Đô Mông mới vừa rồi còn oai phong đứng đó ngã xuống đất thì vội ném thi thể trong tay đi, quay người chạy đến đỡ lấy Đô Mông.
Đô Mông nằm liệt trên mặt đất lầy lội cách cửa phòng không xa, dựa vào hai tay chống đỡ mà miễn cưỡng ngồi, khó khăn mà thở gấp, khi nhìn thấy Trương Hành đi tới, hắn ta than thở: "Tiểu tử nhà ngươi khỏi bệnh rồi, làm sao lại gạt ta?"
"Là ta đã quá cẩn thận, nếu không giấu giếm, lúc này hai người chúng ta đều đã chết rồi. . . Tên họ Vương cũng đánh lén ta, sau khi giết chết hắn thì mới tới đây." Trương Hành cũng bất lực: "Mông huynh cảm thấy thế nào, vết thương của ngươi là làm sao thế? "
"Sống không nổi rồi. . ."
Đô Mông thở dài. "Tên họ Hàn kia lén lút xông vào, hắn có thể vận chân khí giống như ngươi, đâm liên tiếp ba nhát toàn bộ ở ngực và bụng. Lúc ban đầu ta còn muốn giả chết rồi đánh trả, nhưng mà ta mới len lén bò dậy thì đã biết không cứu được rồi. . . nội tạng đã vỡ nát, không chịu được bao lâu nữa. . . chỉ có thể hô hào một chút."
Mặc dù hai người mới chỉ quen biết được ba năm ngày, nhưng Trương Hành vẫn không nhịn được mà cảm thấy sống mũi chua xót.
"Ngươi khóc cái gì? Đây là quả báo của ta. . . Ngươi biết quả báo là gì không?" Nói đến đây, Đô Mông ngẩng đầu nhìn thấy hai tên bại binh rụt rè e sợ muốn tiến lên thì lập tức mắng người tại chỗ: "Hai người các ngươi cũng không biết đâu là tốt đâu là xấu. . . Đi xa một chút, ta có lời muốn nói với huynh đệ của ta."
Hai người này chỉ chờ có thế, lập tức xoay người bỏ chạy, ngược lại có một vài thôn dân xuất hiện ở bên ngoài, từ xa xa nhìn về phía ngôi nhà đang cháy cùng với hai quân binh từng tỏ rõ thiện ý với bọn họ trong đám cháy.
"Huynh đệ."
Căn nhà đất phía sau đã dầm mưa nhiều ngày, lúc này ngọn lửa trong nhà hừng hực dâng lên, khói mù cuồn cuộn, Đô Mông lại nhìn Trương Hành, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. "Là ta không đúng, rõ ràng là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, thế nhưng ta lại nổi lên lòng dạ xấu xa muốn cưỡng ép chiếm đoạt bảo bối gia truyền của gia tộc ngươi, đây là lần đầu tiên ta thấy một bảo bối không cần chân khí mà vẫn có thể sử dụng như vậy. . . quả báo thực sự xứng đáng. . . Đồ ở sau thắt lưng ta, ngươi tự mình lấy nó đi. "
Trương Hành lắc đầu liên tục, chỉ là muốn đỡ người kia: "Ta cõng ngươi qua một bên, khói ở đây quá nhiều."
"Được." Đô Mông cũng gật đầu.
Tuy nhiên, ngay khi vừa vịn tay chuẩn bị đứng lên, sắc mặt Đô Mông đột ngột thay đổi, sau đó lại khoát tay liên tục. Trương Hành hiểu ý, chỉ có thể bất lực buông tay.
"Quên đi, một cái mạng cùi mà thôi. Không chết ở bãi Lạc Long, không chết ở miếu lão quân, sống được đến đây đã là ta mượn vận mệnh của ngươi trộm sống thêm một ngày." Đô Mông lại nói, hơi thở gấp gáp hơn, nhưng ý tứ rất bình tĩnh: "Nhưng mà huynh đệ. . . Chuyện bây giờ, mặc dù là ta đáng đời, nhưng vẫn còn một việc ta phải giao phó cho ngươi. . . Nếu ngươi muốn giúp hay không thì ta cũng không trách ngươi, nhưng vẫn mong ngươi có thể giúp đỡ. . . Ngươi phải biết ta là người Hồng Sơn, quan trọng nhất. . . "
"Ta biết, điều quan trọng nhất là lá rụng về cội." Trương Hành buột miệng nói: "Ngươi đã cứu mạng ta ở miếu lão quân, cho dù có phải liều mạng ta cũng sẽ cố gắng hết sức để đưa thi thể của ngươi về, chôn cất ở quê hương của ngươi. "
Đô Mông giống như đã được tha thứ, hơi thở đột ngột trở nên dồn dập, sau đó lồng ngực lên xuống kịch liệt, âm thanh khó nghe như ống bễ bị hỏng.
Trương Hành vội vàng gọi mấy ông lão đang đứng nhìn từ xa, hỏi vài câu, nhưng không có cách nào, chỉ có thể nhờ người ta mang đến một chén nước ấm, ngồi xuống bên cạnh Đô Mông.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu, hô hấp của người bên cạnh càng ngày càng khó khăn, đột nhiên lồng ngực không tiếp tục lên xuống nữa, nhưng Trương Hành cũng không có ngẩng đầu lên.
Chờ hồi lâu, hắn cúi đầu cẩn thận đặt người đang dựa vào mình xuống, lại đồng thời truyền chân khí hàn băng qua để thi thể nhanh chóng đông lạnh, dễ dàng cho việc ẩn giấu. Sau một lúc do dự, hắn miễn cưỡng lấy chiếc la bàn xuống.
Thật lòng mà nói, sau sự việc này, Trương Hành ít nhiều biết được cái gọi là tâm hữu sở dục, ám chỉ trong lòng có chút ham muốn, không dám nói đó là thứ cám dỗ như trong truyện ngụ ngôn, nhưng sử dụng ngón tay vàng không cẩn thận, e rằng sớm muộn gì cũng phải chịu tổn thất lớn.
Nói thế nào nhỉ? Trong phúc có họa, trong họa có phúc, quá mức theo đuổi dục vọng nông cạn, e rằng sẽ mang đến tai họa.
Trớ trêu thay, câu nói này được tạo ra bởi lão quân, và ông ta là người duy nhất có quyền giải thích nó.
Cất la bàn đi, Trương Hành quay đầu nhìn dân làng vây quanh vòng ngoài, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang định nói thì lại cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó liền nhìn bầu trời một lần nữa, rồi lại nhìn xuống thi thể Đô Mông, rồi lại nhìn lên trời ba lần, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề ở chỗ nào.
Thì ra có đến hai mặt trăng tỏa sáng treo trên bầu trời cao.
Hai mặt trăng một lớn một nhỏ, mặt trăng lớn không khác với mặt trăng trên trái đất cho lắm. Nó mờ ảo và không có nhiều màu sắc, thậm chí có chút giống nhau. Mà mặt trăng nhỏ chỉ bằng một phần ba mặt trăng lớn nhưng có màu đỏ và đường nét rõ ràng, không khiến người ta nhầm nó thành ngôi sao.
Hai mặt trăng cách nhau không xa, một sáng trắng một đỏ, bổ sung cho nhau.
Trương Hành ngây người nhìn một lúc, rồi nhanh chóng chấp nhận hiện thực này.
Giống như hắn nhanh chóng chấp nhận rằng mình đã giết hai người một cách dễ dàng, cũng nhanh chóng chấp nhận cái chết của người chiến hữu đầu tiên hắn quen biết ở thế giới này.