Nhưng lần này, lúc ba người đi tuần phố đến giữa trưa, như thường lệ đi đến con đường giao nhau trở về nhà nghỉ trưa, Trương Hành đang tính về nhà đọc sách tiếp, lại không ngờ người đi trước rên lên một tiếng, trực tiếp quay đầu về hướng đường phía Bắc, sau đó quẹo vào nữa bờ phía nam bên kia của Lạc Thủy.
Lạc Thủy chạy ngang qua Đông Đô, đụng với đô thành, được quân dân của các châu trong thiên hạ cung phụng, tất cả hàng hóa từ nam chí bắc đều đi qua con đường thủy này, hàng đến hàng đi, các bến tàu nhiều không đếm xuể, con sông vô cùng sống uất thế này cũng có mặt hại, vậy nên đại nội Bắc Tư (nội thị), Tĩnh An Đài, cấm quân cung thành, nam nha chấp chính đều có những chuyên quan quản lý, hoặc trực tiếp tham dự quản đốc.
Cũng chính vì chuyên nhân như vậy, mà mấy ngày trước, Trương Hành sớm biết Thượng Thiện và Tính Thiện điều hày một nữa nơi thủy phố phồn hoa tập nập này, nên vẫn luôn cho rằng nơi này không thuộc địa bàn quản lý của mình.
Nhưng xem ra, hiện tại thì không thể xem là như vậy được nữa.
“Trương huynh đệ, chúng ta đâu có gạt ngươi.”
Đi thuận theo bờ đê Lạc Thủy trên đường phố sầm uất được hơn trăm bước, thấy Trương Hành vẫn chưa lên tiếng, một người gọi là Triệu “giáo úy” cuối cùng nhịn không được nữa mà mở miệng: “Ngươi đến đây có hơi đột ngột, gần như là người được phía trên cường ngạnh nhét vào, một chút thông tin về ngươi cũng không điều tra được, vậy tên cả Phùng kì chủ và chúng ta cũng không dám dễ dàng tiếp nhận, chỉ có thể phái đi tuần phố cùng với hai người chúng ta, không dám điều người này đến phía thủy phố bên này, người huynh đệ này, ngươi cũng đừng oán hận bọn tôi nhá.”
Trương Hành cười một chút: “Chuyện này vốn cũng là đạo lý thôi mà, sao ta có thể oán hận hai vị huynh đệ được?”
“Vậy là tốt rồi.” Vị Vương “giáo úy” lớn hơn mấy tuổi kia nghe vậy cũng gật gật đầu: “Hơn nữa hôm nay mang ngươi đến đây, dưới trướng kì chủ, còn có đôi ta, đều cảm thấy ngươi là một người xứng đáng, chính là có ý muốn nhận ngươi làm huynh đệ…Bây giờ chúng ta đến nhà Phùng tổng kì, tán gẫu một chút về thân thế của ngươi, và cả huynh đệ bọn ta.”
“Làm phiền hai vị huynh đệ.” Trương Hành vẫn không chút hoảng loạn.
Cứ vậy, đi thêm vài bước, vị Vương “giáo úy” kia bỗng dừng chân, chỉ vào một quan rượu phía trước, hít một hơi giới thiệu:
“Chỗ này chính là sản nghiệp của Phùng tổng kì nhà ta, đại tẩu tự mình bán rượu, mấy vị “phía trên” cũng thường hay đến đây tụ tập, xưa nay chưa từng cố kỵ…Kì chủ và vài vị huynh đệ khác cũng đã chờ sẵn…Có điều không biết Trương huynh đệ đây còn gì muốn hỏi không? Bọn huynh đệ bọn tôi theo huynh cũng đã bảy tám ngày, cũng tạm xem là người thân cận, vậy nên huynh không cần phải ngại đâu?”
Trương Hành gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lập tức hỏi: “Phùng kì chủ của chúng ta là Thất Phẩm Tổng Kì, quản lý bốn phường, cũng coi như là người có chức có quyền, không biết liệu hiệu của ông ấy là gì? Nếu không có gì cố kị, xin các vị huynh đệ có thể cho ta biết được không?”
Hai gã “giáo úy” nhìn nhau, người họ Triệu trẻ tuổi hơi nôn nóng, vẫn là lão Vương lớn tuổi thành thục cười một cái, nói: “Không giấu gì Trương huynh đệ, Kỳ chủ của chúng ta đúng là từng có một cái tên hiệu, lúc ta còn trẻ từng nghe hội lão nhân ở bang phụ cần nhắc qua, gọi cái gì mà hồn đường thiết thủ... Nước đục chi hồn, mật đường chi đường, sắt thép chi thiết. Đây đại khái cũng là vì Tổng Kỳ trước kia đã từng có chút quan hệ với Đường thượng sinh, cụ thể là gì, thì ta cũng không rã lắm.”
Lông mày Trương Hành hơi nhướn lên, cảm thấy thú vị, sắc mặt cũng trở nên sinh động hiếm thấy.
Cứ như vậy, ba người cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp bước lên cầu thang vào cửa hàng.
Đang là buổi chiều, cả cửa hàng tuy không thể xem là ồn ào náo nhiệt, những cũng đã ngồi đầy được tám chín phần, xem như có khác với động thiên. Nhưng cũng có vài điểm không giống so với chỗ hắn, nhìn ba vị “giáo úy” trán đeo đai thên “giáo úy’’ Tĩnh An Đài bước vào, tiếng cười đùa và nói chuyện trong quán bỗng chốc ngừng lại, tất nhiên bọn họ biết rõ đây là sản nghiệp của ai.
Hoặc chính xác mà nói, thì bởi vì biết nơi này là sản nghiệp của ai, thế nên mới cố tình đến đây để ăn uống.
“Tiểu Ngọc.”
Triệu “giáo úy” vươn tay đón người hầu gái phía xa: “Kỳ chủ ở lầu hai sao?”
“Hỏi cái rắm!” Người hầu gái quay người ra mắng, lộ ra bảy phần là bộ bộ ngực sữa, hai phần mồ hôi: “Chẳng lẽ còn có thể ở nói khác chắc? Ngươi có rãnh tìm ra, không bằng giúp ta kiếm chút cơm!”
Tiểu Triệu bị mắng cũng không thèm để ý, ngược lại bật cười trêu đùa với đối phương, lão Vương cũng mặc kệ, đi vào bên trong, còn một bên chắp tay với trưởng quầy yểu điệu đứng tuổi: “Tẩu tẩu, người hành tiểu Ngọc mệt như vậy, chắc tiểu Triệu sẽ đau lòng chết mất.”
“Vậy thì bảo tiểu Triệu chuộc nàng ra đi… còn nhớ năm đó ta chuộc tiểu Ngọc từ chỗ tú bà, bây giờ nàng ta lớn lên như thế, thế nào cũng đáng giá hơn trăm quan tiền, cái giá này dù là có người ra giá đi nữa ta cũng không bán, nếu bán đi thì cái tiệm này còn biết trông cậy vào ai đây? Thế nhưng nói gì thì nói, tiểu Triệu dù gì cũng là huynh đệ nhà mình, nếu hắn thực sự tới chuộc, thì ta chỉ lấy 50 quan thôi…”
Phụ nhân ngẩng đầu, ngoài miệng nói đến tiểu Triệu, đôi mắt dị sắc uyển chuyển lưu động, không biết có phải bà mang huyết thống từ dân tộc khác không, nhìn thẳng vào Trương Hành vừa đến.
“Vị này hẵn là Trương huynh đệ phải không? Dáng người, tựa như vị tướng lĩnh đứng đầu trăm quân.”
“Tẩu tẩu thật có mắt nhìn người.” Trương Hành mỉm cười chắp tay.