Một đoạn giai thoại giang hồ trước sau vẹn toàn (trước sau đều tốt đẹp, đầu xuôi đuôi lọt: thành ngữ), ngay lúc mấy chục tên lính chuẩn bị xuống ngựa, chuẩn bị đánh một giấc vào ban đêm, Lý Xu bỗng nhiên quay đầu, sau đó trực tiếp dừng lại dưới tàng cây, sau đó mặt nhìn xa xa ra hướng Đông Nam.
“Là tổ cẩm y kỵ tuần tra sáu cửa của Đông Cảnh!”
Một lát sau, Từ Thế Anh tinh mắt cũng đã nhìn ra manh mối, sau đó hắn ta vẫn mỉm cười như cũ. “Cẩm y kỵ đi tuần, trong đó chắc chắn có một tên lính tuần tra dây lưng đỏ, một hai tên lính tuần tra dây lưng đen hoặc là phó lính tuần tra… Lý tiên sinh, Hùng đại ca (Hùng Bá Nam), chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Sao phải sợ bọn chúng làm gì?!”
Hùng Bá Nam đứng khoanh tay, cười lạnh một tiếng: “Mấy tên đeo lệnh bài Chu Thụ giao cho ta, tiểu tử ngươi đối phó với lũ đeo lệnh bài Hắc Thụ, người của chúng ta nhiều, tiêu diệt bọn chúng, không thể để cho tiên sinh xảy ra chuyện!”
“Không cần như vậy!” Lý Xu liếc một mắt nhìn rồi sau khi xuống ngựa thu xếp ngựa xong xuôi ở dưới tàng cây rồi quay trở lại bên người Trương Hành, vận khí như thường, bình tĩnh mà trả lời: “Những người này, không có khả năng là vì đến tìm ta nên mới tới đây, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi… Chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ bọn họ tới, nếu bọn họ không gây sự chúng ta cũng không gây sự, nhưng nếu bọn họ động thủ trước thì đừng trách chúng ta.”
Hai người Hùng, Từ ngay lập tức gật đầu.
Nhưng Trương Hành ở một bên khác, lại nhớ tới chuyện chính mình giết người, lúc này lại nghe được rõ ràng phân tích của Lý Xu, hơi đoán ra được một vài thứ, không nhịn được khẽ nhíu mày, yên lặng chuẩn bị xem diễn biến- nếu thật sự là chuyện chính mình gây ra, cũng không muốn để những người khác bị liên lụy cùng với mình như vậy, nhưng nếu tai ương (biến cố này) không phải từ chuyện đó mà ra, đến lúc đó mấy người bọn họ lại nợ mình một nhân tình (mang ơn mình).
“Tuần kiểm!”
Hồ Ngạn đã trông thấy từ đằng xa một biển đầu người đông nghìn nghịt chen chúc nhau, sau đó quay người thủ thế chào, rồi lập tức nhìn người cấp trên bên cạnh xin chỉ thị: “Sợ là không chỉ có hai ba mươi người, ba bốn mươi con ngựa, Đông Di là cố hương cũ của Đông Cảnh, đầu quân về triều đình chỉ mới vài thập niên, xưa nay nhân tâm không phụ (không mất, không phụ lòng dân), giang hồ hào khách (là bằng hữu của giang hồ), cường hào địa phương xưa nay cũng chưa bao giờ quấy phá, chúng ta ít người, có nên né tránh một chút không, nghĩ mưu đối phó?”
“Đến đó nhìn một chút.”
Nữ tuần kiểm không chút do dự quyết đoán đưa ra quyết định: “Tĩnh An Đài của chúng ta đã phái ra tổ cẩm y kỵ tuần tra, chuyên tuần tra sáu quận của phía Bắc Đông Cảnh, hiện giờ ở trong địa bàn Tế Châu, chúng ta có quyền chi phối quyền lực, chỉ có chuyện kẻ cắp tránh chúng ta, chứ nào có chuyện chúng ta phải trốn tránh kẻ cắp?”
Hồ Ngạn ngay lập tức không nói thêm nhiều lời nữa, mà lập tức cùng Bạch Hữu Tư kéo ngựa đi, phía sau mười tên lính cũng lập tức ăn ý tách nhau ra, kết thành một cái ma trận hình người, tốc độ sau đó không giảm, lúc chỉ còn trăm bước nữa thì đến đê, mới đột nhiên ghìm ngựa lại, nhóm người cẩm y đi tuần tra cũng thuận thế nhẹ ghìm ngựa lại tản sang hai bên, ở giữa cánh đồng bát ngát duy trì tư thế nửa bao vây nửa dồn ép.
Ngay sau đó, Bạch Hữu Tô mang theo hai người Hồ Ngạn, Tần Bảo trực tiếp xuống ngựa, đi tới hướng cây đại thụ bên cạnh bờ đê.
“Ta vừa chờ một lương dân (người dân chở lương thực hay nói người dân tốt??) vừa mới qua sông, nghỉ ngơi một lát, sau đó chuẩn bị lên đường thăm người thân, không biết các vị đại nhân Tĩnh An Đài cớ sao lại ngăn cản?” Một người thủ hạ đứng trên đê, mặt của Từ Thế Anh mang đầy ý cười, ngang nhiên bước ra khỏi hàng, từ trên cao nhìn xuống hỏi (khinh thường hỏi): “Binh quyền của quốc gia ở trong tay của các vị đại nhân chính là được dùng như vậy sao?”
“Là Từ Đại Lang, người của Tào Châu!”
Tần Bảo liếc mắt một cái nhìn lại, rồi lập tức cúi đầu, ở phía sau Bạch Hữu Tư thấp giọng bẩm báo: “Nhà của hắn ta là đệ nhất đại địa chủ của Tào Châu, phụ thân hắn…”
Ngoài đôi mắt sắc bén, đôi tai bén nhọn của Từ Thế Anh cũng rất tốt, nghe được đến đó, lại ngay lập tức cười: “Kia không phải là Tần Nhị Lang của Đăng Châu sao? Lần cuối từ biệt nhau ở võ quán Đăng Châu cách đây mới được nửa năm, vậy mà đã đầu quân cho Tĩnh An Đài? Thế mà bọn họ vẫn chưa cho ngươi một bộ cẩm y à?”
“Tần công tử là bởi vì cần bàn bạc xử án nên mới tạm thời đi theo.” Bạch Hữu Tư đi đến trước bờ đê rồi dừng lại, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi: “Còn về phần Từ Đại Lang của Tào Châu, hắn ta cũng là người của Tĩnh An Đài, cha của hắn ta thích nhất là giả vờ thành thật, còn hắn ta thích nhất là giả vờ vô lại (xấu xa, không có lương tâm), nhưng lại chính là con hổ hạng nhất của Tào Châu… Ta lần này phụng mệnh tuần kiểm (tuần tra, kiểm soát) sáu quận của Đông Cảnh, sao lại không biết được chứ?”