Mặt trời buổi chiều ngả về phía tây, sông lớn sóng to, gió thổi lan tỏa mùi hương của những đóa hoa dại mọc hai bên bờ sông.
Mà bây giờ Trương Hành lại rơi vào một rắc rối lớn.
Phải nói thêm rằng, bây giờ khoảng chừng đã tám ngày trôi qua kể từ buổi sáng sớm xảy ra sự kiện giẫm đạp và giết người ấy, trong tám ngày này, hắn đã rút ra được bài học, mỗi ngày đều ngày thì ngủ đêm mới đi ra ngoài, cũng không chủ động tới gần thôn xã, chợ, lần duy nhất ra đường là ra chợ mua bánh ngô, cũng nhân cơ hội giấu kĩ đồ trong thi thể Đô Mông, đi một mình, sau đó vội vàng trở về.
Nhờ có công dụng của la bàn, tuy rằng vất vả, nhưng nhìn trước nhìn sau thì cũng có thể nói là một chuyến này khá thuận lợi, đến hôm nay đã đặt chân đến được con sông.
Sóng trên con sông lớn này chảy xiết không ngừng, dùng đôi mắt đến từ một thế giới khác nhìn, con sông này dài khoảng hơn một trăm mét, nếu đem cái con sông này vào trong thế giới thật thì, nếu không nhầm có lẽ là tương đương với sông Hoàng Hà, nhưng lượng nước so với Hoàng Hà còn nhiều hơn, còn rộng lớn hơn… Đương nhiên, người xuyên việt cũng không thèm để ý, bởi vì dù sao có sự tồn tại của sơn quân, còn phải tránh hải quân, dù có lẽ là có chút giống thật nhưng dù sao nó cũng chỉ là giả, nói cho cùng thì điều kiện địa lý cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhưng dù cho sao đi chăng nữa, hắn cũng không thể dùng cây sậy để qua sông được.
Cái “la bàn vàng” trong tay, có phản ứng thực sự rất kỳ lạ, rõ ràng bây giờ tâm cảnh hắn cực kỳ chính xác không có nhầm lẫn gì, ý nghĩ duy nhất trong đầu là muốn đưa Đô Mông về nhà, đi tới Hồng Sơn ???, nhưng ngay khi rời khỏi bở sông kim chỉ la bàn đột nhiên rũ xuống, có vẻ như là muốn hắn chờ đợi gì đó ở chỗ bờ sông này.
Không còn cách nào khác, cái loại người đi tha hương (đi lang thang, không rõ ràng đường xá) điển hình như hắn này cũng chỉ có thể chờ đợi, nhưng hắn đã quyết tâm, chỉ chờ một ngày, nếu giờ này ngày mai kim còn không di chuyển, sẽ đi dọc theo bờ sông đi tìm làng chài hoặc bến đò, sau đó thẳng thắn nhanh chóng kể rõ tình huống của mình, rồi xem xem có người nguyện ý cho hắn đi nhờ hay không. Nhưng hôm nay, cũng chỉ có thể tạm thời cõng thi thể của Đô Mông, tìm được quanh thân đê bờ sông này chỉ có duy nhất một chỗ nghỉ ngơi ở dưới gốc cây đại thụ, sau đó mang trong mình sự chờ đợi mịt mờ đối với thế giới này.
Đương nhiên, có rất nhiều chuyện hắn không biết được.
Hắn không biết mấy ngày này bản thân mình đã đi được quãng đường xa bao nhiêu, cũng không biết cụ thể Hồng Sơn là ở đâu? Hắn thậm chí không biết rằng Hồng Sơn là một ngọn núi, hay là một khu vực hành chính, hoặc là một khái niệm địa lý (Hồng là đỏ, Sơn là núi; núi đỏ thì là khái niệm một ngọn núi màu đỏ thôi)?
Hắn cũng không xác định rõ bản thân mình cuối cùng có thể qua sông hay không? Qua sông rồi, lại làm sao có thể đưa được thi thể sang? Cũng không biết sau khi đưa thi thể đến được quê hương thì sau đó nên trả lời người nhà của hắn ta?
Nhưng trước mắt, có lẽ chỉ có lấy cái niềm tin đưa được thi thể Đô Mông đến Hồng Sơn giúp hắn chống đỡ, giúp hắn có thể xem nhẹ cũng như trốn tránh một thứ gì đó.
Chờ đến lúc chạng vạng chập tối, vầng mặt trời dần dần chìm xuống, cũng dần dần chuyển màu, thuyền trên sông giảm bớt đi, những con sóng lăn tăn gợn lên không ngừng, cảnh đẹp không từ nào tả xiết.
Theo lý thuyết là một người xuyên sách, đây đúng là một thời tiết tuyệt đẹp khó tìm, không những thế còn có thể dẫn phát cái gì mà kỳ ngộ cốt truyện (gặp được cốt truyện ẩn giấu), nhưng trước cảnh đẹp tuyệt vời này, Trương Hành lại chỉ cảm thấy bực bội, dứt khoát móc ra một cái bánh ngô chưa lên men, bắt đầu chậm rãi nghiêm túc cắn nuốt… Dù chuyện có như thế nào, thì cơm cũng phải ăn.
Ngay lúc bắt đầu ăn cái bánh ngô thứ hai, trong tầm mắt xuất hiện hai con thuyền đang từ thượng nguồn con sông tiến đến, bỗng nhiên áp sát lại gần khúc sông hướng về phía nơi Trương Hành đang ngồi.
Dựa đến gần đó hơn, nhìn cho rõ ràng.
Hóa ra, tuy rằng người trên thuyền đều ăn mặc đều như người dân trong dân gian, nhưng mỗi người đều cầm vũ khí, mỗi người đều khỏe mạnh cường tráng, hơn nữa trên boong thuyền còn có mấy chục con ngựa, lại nghĩ đến chuyện những người này đợi đến lúc sắp đến tối mới lên bờ, những người kia hẳn là những người được gọi là giang hồ nhân sĩ trong thế giới này.
Mà ý nghĩ này cũng làm Trương Hành đánh mất ý định tiến lên để xin giúp đỡ, ngay cả khi đây có lẽ là lý do tại sao la bàn chỉ ở đây rồi không di chuyển.
Rốt cuộc thì, hắn cũng không muốn lại một lần nữa chiến đấu tới mức sống mái như trong sơn thôn, hoặc là giết người.