Lại nói, Trương Hành xuyên việt đến thế giới này đã được mấy ngày, không phải thần tiên đánh nhau thì là thiên tai, chiến tranh, hắn vốn đã cẩn trọng, nay lại được Đô Mông nhắc nhở, cùng với cảnh tượng giết người như giết gà ban nãy khiến hắn càng thêm lo lắng không yên. Trải qua nhiều ngày dày vò như vậy, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng chiến thắng, hắn càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi, nếu không thì đến sức đi đường cũng không có.
Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trương Hành dùng băng ghế chặn trước cửa, sau đó đem rơm rạ chăn đệm chuyển xuống phía sau cánh cửa, còn đem mũ giáp, quần áo, trường đao đặt bên cạnh người mới hơi cảm thấy yên lòng rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Có lẽ là do quá mức mệt mỏi, Trương Hành vừa đặt lưng xuống đã thả lỏng cơ thể chìm vào giấc ngủ.
Không biết mê man bao lâu, theo một tiếng chim hót trên nóc phòng, người nằm trên đất đột nhiên tỉnh lại, mà một khắc sau, hắn nghe được một vài tiếng động ở ngoài cửa, tay lập tức nắm lấy đao, âm thầm nhổm dậy.
(*) Cái đao này thua xa phóng lợn Việt Nam =)))
Một bàn tay chui vào khe cửa đẩy băng ghế ra, sau đó cánh cửa bị người đẩy ra. Bên ngoài dường như đã ngừng mưa, ánh sáng hắt vào phòng không biết là ánh trăng hay ánh sao, chiếu rõ mồn một bóng người trước cửa.
Theo việc người này đi vào phòng, Trương Hành trong nháy mắt đã nhận ra đây chính là tên lùn họ Vương, đồng bọn của Hàn Cao ở Trường Thủy quân mà Đô Mông từng nhắc nhở trước đó. Buổi trưa nay tên này còn tới giúp hắn trải rơm, bây giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Trừ chỗ gần cửa ra thì trong phòng tối mịt, binh sĩ họ Vương đi vào hai bước thì rút dao găm ra, cẩn thận mò mẫm đi về phía giường ngủ.
Trông thấy tình hình này, Trương Hành tránh sau cửa không có thời gian nghĩ nhiều, hắn đợi thêm một hơi thở rồi nhòm qua khe cửa xác định xem bên ngoài có còn người khác hay có ai cùng vào hay không, sau đó đưa tay rút ra trường đao, dựa theo ký ức thân thể cố gắng chém lên lưng đối phương. Nhưng mà một đao này chém xuống, trong lòng Trương Hành lại cảm thấy trong lòng lạnh giá. Thì ra nhà nhà kề ở nông thôn, phía sau cửa là nơi chật hẹp, căn bản không đủ để vung loại vũ khí dài như trường đao, lưỡi đao bị vướng vào tường đất khiến cho thân thể hắn lảo đảo không vững.
Cũng may họ Vương cũng bị hù sợ hết hồn, không bắt lấy thời cơ phản kích, mà đợi kẻ này tỉnh ra cầm dao găm đâm tới thì Trương Hành đã sớm vứt đao, cầm mũ giáp ngăn cản.
Dao găm đâm vào mũ sắt phát ra một tia lửa, lệch khỏi quỹ đạo. Trương Hành không dám chậm trễ, nhanh chóng dùng một tay khác tóm lấy cổ tay cầm dao của đối phương, kết quả họ Vương cũng dùng tay khác cướp đi mũ sắt, hai người bốn tay giao thủ, cố tình căn phòng này lại nhỏ hẹp, đánh được mấy lần thì cả hai lăn trên mặt đất.
Cũng chính là lúc này, trong đầu Trương Hành trống rỗng, hầu như chỉ dựa vào bản năng mà liều mạng lại cảm nhận được cái gọi là hàn băng chân kia lại xông ra, nhưng lần này lại có thể sử dụng, chân khí dọc theo hai cánh tay rồi lại trở về lồng ngực tạo thành một vòng tuần hoàn. Mà sức lực trên cánh tay dồi dào chân khí tăng lên trong nháy mắt, Trương Hành lập tức áp chế kẻ địch, cánh tay cầm mũ sắt cũng thoát khỏi khống chế.
"Ngươi. . ."
Binh sĩ họ Vương nhận ra gì đó không khỏi giật nảy người, sau đó há miệng không biết là muốn kêu lên cái gì. Nhưng Trương Hành đắc thế quyết không tha cho hắn, một tay giữ chặt tay cầm chặt tay cầm dao găm của họ Vương, tay còn lại cầm mũ sắt vận chân khí gõ mạnh vào mặt hắn, đập liền mấy cái, tên kia đã không còn tiếng động.
Dưới tình huống tối lửa tắt đèn, Trương Hành không dám lơ là, đập tiếp mấy chục cái, cho đến khi cảm thấy cảm giác dưới tay có hơi sai sai, lúc này mới tản ra chân khí rồi thở hồng hộc.
Một lát sau, Trương Hành lôi thi thể đến nơi có ánh trăng, đầu thi thể đã bị đập nát bét, mặc dù không nhìn rõ nhưng trông giống như thạch trái cây, dưới ánh trăng tản ra khí lạnh.
Đương nhiên, hắn lúc này cũng không quan tâm nhiều lắm, Trương Hành cố nén cảm giác buồn nôn ở trong bụng, thậm chí còn không có thời gian nhìn bầu trời đêm mà cầm trường đao, tìm được dao găm, mang mũ sắt nhớp nhúa chạy như bay ra khỏi cửa, đi trên mặt đất lầy lội đến căn phòng của Đô Mông trong trí nhớ. Hắn nhớ từ khi chuyển kiếp đến đây, cái mũ sắt này vẫn chưa từng được rửa!
Vừa chạy được vài chục bước, ngôi nhà tranh vách đất cách đó không xa xuất hiện ánh lửa, sau đó là tiếng ồn ào, tiếng la hét, tiếng gầm rú không ngừng. Điều này làm cho Trương Hành giật mình kinh sợ, tiếp đó tăng tốc chạy đến.
Dù vậy, chờ đến khi hắn tới trước cửa phòng thì hình như đã muộn, binh sĩ tên Cao Hàn tay cầm thanh đoản kiếm nhỏ máu, miệng cười gằn đi ra từ trong ngôi nhà lá đang bốc cháy.
Nụ cười của hắn lập tức cứng đờ, bởi hắn đã nhìn thấy Trương Hành.
Trương Hành hít một hơi thật sâu, vung đao trong tay về phía Hàn Cao, đối phương không dám chần chừ, nhanh chóng nghênh tiếp.
Song phương giao thủ trên phần đất trống trước căn phòng, Hàn Cao thua thiệt liên tục. bên ngoài sân trống trải, thích hợp cho việc sử dụng binh khí dài, trường đao sắc bén chém xuống, vũ khí của Hàn Cao liền bị chém vỡ, bản thân hắn cũng đứng không vững ngã lăn ra đất. tuy nhiên hắn không hề hoảng hốt lăn tại chỗ một vòng rồi đứng lên, đưa mắt nhìn về phía nhà lá đang bốc cháy.
Trong nhà có vũ khí của Đô Mông, tại giây phút nguy hiểm ấy, lúc này Đô Mông sống hay chết cũng khó mà nói được, Trương Hành căn bản không dám cho kẻ địch thêm thời gian, trường đao trực tiếp ném trường đao, nhặt lên dao găm đuổi theo.
Vừa mới đi vào phòng được nửa bước, trong màn khói đen đặc, Hàn Cao liền xoay người nhào tới như thể dã tính toán qua, hắn cho rằng Trương Hành bị thương ở chân, trước tiên buộc đối phương bỏ trường đao, sau lại dẫn dụ vào trong đánh xáp lá cà.
Lần này, Trương Hành đã có kinh nghiệm và không hề hoảng sợ, ngay lập tức vận chuyển chân khí đến tứ chi, nhào lên chiến đấu với Hàn Cao ở trước cửa.
Nhưng ngay khi trận chiến tay đôi bắt đầu, kẻ xuyên việt đã hiểu ra lý do khiến đối thủ muốn kéo hắn vào phòng, bởi vì cùng lúc với việc sử dụng hàn băng chân khí, hắn cũng cảm nhận được sự gia tăng đột ngột về sức mạnh tứ chi của đối phương, hơn nữa còn có sức nóng từ tứ chi đối phương truyền đến, sức nóng và hàn khí đụng độ, cũng triệt tiêu lẫn nhau.
Không chỉ có như vậy, Trương Hành chỉ cảm thấy tốc độ vận chuyển chân khí của mình bị chậm lại, nhiệt độ từ trên thân đối phương xâm chiếm thân thể hắn, nóng không chịu nổi, sắp không chịu được nữa.