Thời tiết đầu hạ, mặt trời lên cao, tầng sương mù bao phủ trên thành Đông Đô dần đần tản ra, lộ ra cảnh sắc của thành phố lớn nhất thế giới này.
Phía Bắc thành phố là núi Bắc Mang, có một tòa cung điện hết sức tráng lệ và huy hoàng được xây dựng tựa lưng vào núi Bắc Mang đứng cùng với sông lớn, gọi là Tử Vi cung; mà giữa núi Bắc Mang là Lạc Thủy, không chỉ có cung điện đàn, mà phía đông phía sườn cung Tử Vi còn có gần 50 phường thị khác, là huyện Lạc Dương; huyện Lạc Thủy, nơi đất nam bằng phẳng lại càng có hơn 90 phường nữ, cũng với huyện Hà Nam, những nơi này liên kết với nhau liền tạo nên cấu trúc căn bản của thành phố.
Trừ những cái này, thì xung quanh thành chính vẫn còn có thêm bảy tám những tiểu thành nhỏ với những chức năng khác nhau, thành thị phía Tây thì có vô số hồ nhân tạo, dùng sức người mà tạo nên một Tây Uyển khổng lồ.
Cũng nhờ có Tây Uyển khổng lồ chảy ngang qua thành phố rồi qua Lạc Thủy, làm cho thời tiết Đông Đô vốn ngày càng nóng bức cũng trở nên dịu nhẹ hơn vào mỗi buổi sáng với những đám sươn mai lượn lờ.
Trương Hành đã đến Đông Đô được 10 ngày, cùng với Tần Bảo vừa đến, cả hai cùng gia nhập vào tĩnh an đài khác với cẩm ý tuấn kị Trấn Phủ Tư, tặc quân Hán ba ngày trước đã vào ở tại phía bắc Lạc Thủy thuận lợi ở tại An Hầu phủ, bắt đầu từ ngày thứ tư, mời dời đến phường tu nghiệp, một mình một một căn tiểu viện, hơn nữa cung an tĩnh ở tại phía đông Trấn Phủ Tư dưới trướng một tên quân kĩ đi tuần đường phố kinh thành.
Tục gọi là Hổ Tinh Phố.
Thuê phòng vốn là việc công, mà chuyện này giao cho bên phường phía Bắc, sau đó bọn họ đã trực tiếp thuê lại ngôi viện thứ hai của vị này trong phường, bởi vì nơi này cũng gần với phường môn, cho nên nội trong bảy ngày,gần như mỗi ngày Trường Hành trong buổi sương sớm đều bị đánh thức bởi tiếng mở cửa của phường môn đánh thức, sau đó lại đến nhà ăn của phường ăn sáng, sau đó thì đọc sách, thế nhưng đã dưỡng thành một thói quen tốt đã chính là dậy sớm mỗi ngày.
Ước chừng sau khi sương mù tan, đường phố trong phường được thông suốt, hình ảnh đường phố cũng sẽ dần dần nóng lên và trở nên ồn ào náo nhiệt hơn, cũng sẽ có không ít những đồng liêu từ Hổ Tịnh Phố đến Trấn Phủ Tư để tìm hắn.
Mà hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
“Trương giáo úy, Trương giáo úy có ở đây không? Đi tuần phố thôi, hai người bạn của ngươi đã đứng trước giáo phường để đợi ngươi rồi đó.” Âm thanh của Lưu lão đại ca vang lên đúng giờ.
Trương Hành một thân đồng phục nghe vậy cũng không vội, chỉ đem sách vở được mượn từ Cát An hầu phủ đóng lại bỏ vào trong tráp, tùy tay lấy một cái đai buộc lên trán, sau đó đứng dậy mở cửa viện ra, lập tức đứng trên ngạch cửa nắm đao hành lễ nói lời cảm ơn:
“Vất vả cho Lưu phường chủ rồi, chuyện bên này ta đã xử lý xong, đi liền đây.”
Nhiều chuyện một câu, thì cái gọi là môn lại phường môn, công việc chủ yếu là phụ trách đóng mở cửa phường, thậm chí còn phải kiêm luôn những việc khác…. Nói trắng ra thì chính là cấp thấp nhất, ba cái phường chủ gì đó, chỉ là do dân gian tự xưng mà thôi.
Cùng với trường hợp này còn có cả “giáo úy” Trường Hành, đây cũng không phải là một cấp bật quan quân chính thức gì, chỉ là một quân sĩ thuộc tầng thấp nhất dưới trướng Tĩnh An đài thuộc Trấn Phủ Tư.
Quay về hiện tại, mắt thấy Trương Hành nhanh nhẹn, Lưu phường chủ ước chừng khoảng năm mươi tuổi tựa hồ cũng đã sớm có thể đoán trước, nhưng sau khi đóng cửa lại vẫn dò xét: “Sáng sớm nay vẫn đọc sách à?”
“Ta ta rãnh rồi không có việc gì làm, không bằng ngồi đọc sách.” Trương Hành xoay người đóng cửa, thuận mồm nói.
“Đại thành Đông Đô, đây là nơi dưới chân thiên tử, vốn cũng không phải là nơi dễ ở.” Trương Hành eo buộc bảo đao cũng thẳng thắn thừa nhận: “Ta cũng không trông cậy gì mấy vào bộ mặt của đại cục, việc đọc sách tu hành cũng là do sự hứng thú gần đây của ta mà thôi, hơn nữa ta cũng không có hứng với những việc khác.”
Hai người lại trò truyện với nhau vài câu, đã đi đến trước của đại viện nơi đó, nghênh đón bọn họ là một cô nương mười bốn mười lăm tuổi mặc áo màu vàng nhạt đang om sạp trúc chứa bữa sáng xuống, Trương Hành cũng tự nhiên né người, Lưu lão có chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy được ánh mắt dịu dàng…của hắn, ngày này chính là tiểu nữ nhi của vị phường môn này…Lúc cô nương đỏ mặt bước qua, lúc này Trương Hành mới lập tức nhìn về phía trước, quả nhiên đã gặp được hai người đồng liêu, người lớn tuổi họ Vương, còn người trẻ tuổi hơn thì họ Triệu, hai người đều đã đợi phía bên trong, đang ăn bánh bao miễn phí của Lưu phường chủ, thấy Trương Hành bước ra, liền nuốt nốt chiếc bánh bao cầm trên tay rồi phất tay tiếp đón.
Trương Hành tiến lên, mấy người nói vài câu, rồi từng người từng người một cười lên, cuối cùng cũng bắt đầu đi tuần phố.
Cái gọi là tuần phố, bất quá cũng chỉ là đi qua đi lại hai lần bốn phường đối xứng nhau là Tu Văn, Tu Nghiệp, Thượng Thiện, Tinh Thiện, làm bộ làm tịch như đang trị an mà thôi, đến giữa trưa thì về nhà nghỉ trưa, sau đó đến lúc chạng vạng thì lại tụ họp lại, cuối cùng thì kể lại mọi chuyện cho vị chính thất phẩm cẩm ý tổng kì đứng trên cầu phía đầu phố.
Công việc rất nhàn nhã, Trương Hành cũng rất thích, đây cũng là việc mà bảy ngày qua hắn vẫn luôn làm.