Cứ như vậy, hai người một trước một sau, lảo đảo dầm mưa đi trên đường, có lẽ thật là lão quân phù hộ, tuy ven đường đều là sườn núi, dốc bùn và cây cỏ chằng chịt, hơn nữa sẽ khó tránh khỏi được việc bị té ngã, cũng có thể rất vất vả đi về phía trước. Giữa trưa nghỉ tạm một lúc, hai người thậm chí còn thu hoạch được một lứa thỏ, đều bị Đô Mông khâu lại thành một dây, đem treo ở trên cán dao.
Tuy nhiên, đúng như những lời nói mông lung hôm qua, Phân Sơn Quân đã ra khỏi ngọn núi, tuy rằng ước chừng có thể đoán được là nó sẽ chặn đường Tị Hải Quân ngăn cản cuộc giao tranh của quân đối phương, có lẽ đó là một 'ý định tốt' ... Nhưng sức mạnh của Phân Sơn Quân, quỷ thần khó lường, chỉ là vừa động một cái đã giết chết hầu hết một số quân đào ngũ lớn, cũng làm con đường ban đầu hoàn toàn biến mất.
Vì vậy, hai người không có đường đi chỉ có thể vất vả đi phía trên lưng núi, hơn nữa đi cả một ngày cũng không thấy có người sống khác, mãi đến buổi chiều ngày thứ hai, đi tới một chỗ khe núi, phía xa xa nhìn đến có ba người ngồi dưới gốc cây cổ thụ trú mưa, hơn nữa kế bên gốc cây cổ thụ còn có một con đường ngoằn ngoèo và khúc khuỷu, cũng không biết là dẫn tới đâu.
"Bảo bối gia truyền đúng thật là bảo bối, quả nhiên là có thể chỉ đường." Nhìn thấy tình hình như vậy, họ như trút được gánh nặng: "Ta khi nãy còn tưởng, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, liền tính có thể sống sót ra khỏi ngọn núi này, thì cũng phát ốm, kết quả ta cũng gặp được một vài người sống... Chúng ta cùng nhau đi thôi!"
Trương Hành cũng không nói gì.
Về lý luận mà nói, hắn mong muốn có thể đi cùng với nhóm người lớn hơn, như vậy vừa không bị người khác chú ý đến, cũng càng an toàn, hơn nữa có thể thu hoạch càng nhiều tin tức hơn. Nhưng đồng thời, hắn cũng hơi hơi có một chút lo lắng, bởi vì mọi người đều là bại binh, không có tổ chức không có kỷ luật, còn vừa mới trải qua một chuyện sinh tử quy mô lớn, bên người còn có vũ khí, tụ họp lại ở bên nhau không chừng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng mặc dù có như thế nào, thì lúc này Đô Mông là người quyết định, bản thân với đôi chân già nua xương cốt không tốt còn có thể phản đối thế nào?
Hai người lập tức đi tới, ba người trú mưa ở dưới gốc cây cũng có hai người đứng dậy, sau đó che kín tiến lên phía trước cùng bọn họ thương lượng, lúc này Trương Hành từ trong lời nói của hắn biết được, bản thân mình cùng với Đô Mông nằm trong quân đội Trung Luỹ Quân, mà bên đối phương nằm trong quân đội Trường Thuỷ Quân, dường như họ được xếp theo thứ tự lớn hơn cũng xem như là tương đồng với nhau. Nói chuyện với nhau một lát, quá rõ ràng con thỏ treo trên cán dao của Đô Mông đóng vai trò quyết định, cuối cùng hai bên cũng quyết định hợp lực kết đội, cùng nhau dầm mưa tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng cũng vào lúc này, Trương Hành mới chú ý tới người ngồi dưới gốc cây không có phản ứng gì, một tay cầm đao, một tay hướng về phía dưới gốc cây:
"Hàn huynh, Vương huynh... Hắn không phải là đồng bọn trong Trường Thuỷ quân của hai huynh sao?"
Hai người nằm trong Trường Thuỷ quân, một người mặt vàng cao gầy họ Hàn, một người mặt đen thấp bé họ Vương, nghe vậy hai mặt nhìn nhau, sau đó tên nam nhân cao lớn họ Hàn cười lạnh: "Tiểu Trương huynh đệ hiểu sai ý, chúng ta đi tới phía trước thấy gã ta đã nằm ở chỗ này trước... Cũng không biết còn sống hay đã chết."
Nghe xong lời này, Trương Hành có vẻ hơi kinh ngạc, còn Đô Mông tiến lên phía trước vài bước hỏi: "Huynh đệ ở đằng kia, còn có thể đi được không? Nếu còn có thể đi được, chúng ta cùng nhau thoát khỏi ngọn núi này, xấu tốt gì thì cũng đi tìm một con đường sống sót!"
Người kia ở dưới tán cây nghe được lời này, cuối cùng cũng chậm rãi ở trong mưa quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, sau đó cũng không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó cầm một thanh kiếm không có vỏ kiếm và ôm vào trong lòng ngực.
"Không có chấn thương nào, có thể là do sử dụng sức lực quá mức hoặc là không có thứ gì để ăn." Đô Mông quay đầu lại giải thích với Trương Hành: "Khả năng tạm thời bị ngất."
"Không cần để ý đến hắn ta." Tên quân sĩ cao lớn họ Hàn nghiêm chỉnh ở giữa hai người làm chủ, nhìn thấy thế cau mày: "Sức lực của chúng ta có hạn, lại gặp phải thảm hoạ như vậy, trời còn đang mưa, có thể giữ lại một chút sức lực đã là tốt rồi, chẳng lẽ còn muốn mang thêm một gánh nặng trói buộc nữa à?"
Tên lùn họ Vương kia cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý, Đô Mông quay đầu lại nhìn Trương Hành.
Trương Hành suy tư một lát, cũng không có gì để nói, mặt khác ba người kia không vui, mà chính hắn còn như là cái lão già nua xương khớp không tốt, làm sao có thể giúp?
"Chờ một lát ..."
Nhưng, khi chuẩn bị lên đường cùng ba người kia, Trương Hành lại quay đầu lại nhìn tên nam nhân kia, cũng không biết là bởi vì bản thân đôi chân già nua xương khớp không tốt, hay cho rằng là cảm giác thiếu an toàn khi đi hoặc đơn thuần chỉ là muốn làm người tốt, dù sao thì trong lòng hắn cũng loé lên một chút thương cảm.
Ngay sau đó, hắn nhìn lướt qua ánh mắt rắc rối của ba người còn lại, tay lấy ra hai cái bánh bột ngô khô cằn, nhét vào tay tên nam nhân ngồi dưới gốc cây.
Người kia nhìn thấy bánh bột ngô, ngẩng đầu lên xem, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng chung quy cũng không phát ra tiếng động gì, thậm chí lại còn xoay đầu sang chỗ khác. Mà Trương Hành cũng không để ý tới hắn lắm, liền cầm đao quay trở lại đội.
"Việc gì phải bỏ lại lương thực?" Tên cao gầy họ Hàn có chút khó chịu.
"Đúng là một con sói mắt trắng, cũng không biết cảm tạ một tiếng." Đô Mông cũng bất mãn: "Đứng dậy không nổi còn không mở miệng được? Không mở miệng được còn không thể gật đầu một cái sao?"
(* Sói mắt trắng: Tả những người không biết ơn)
"Nếu không phải Đô Mông sư huynh, ta cũng muốn cho tên này một kết cục, chỉ là nhất thời có một chút đáng thương, hơn nữa hai cái bánh bột ngô này cũng không đáng." Trương Hành vội vàng nói: "Đi thôi, đi thôi"
Cuối cùng bốn người không nói gì nữa, tiếp tục lên đường tiến về phía trước.
Lần này, có lẽ là do đi con đường mòn, cho nên trên đường đi bắt đầu chạm mặt phải những tên lính đào ngũ khác rải rác trên đường, đội cũng dần lớn mạnh hơn.
Nhưng, bởi vì hôm qua trời cứ mưa liên miên mãi không ngừng rơi, hơn nữa cộng với sự di chuyển của lãnh chúa phong sơn di chuyển quá nhiều và động tĩnh quá lớn, làm tất cả mọi người ai nấy đều mệt mỏi và hoảng sợ, tuy hợp lực nâng đỡ, lại không nói nhiều lời, chỉ nói một vài câu, cũng không tách khỏi được bại binh và thiên tai bất ngờ.
Không sai, những người này thật ra không biết động tĩnh phía trước là do lãnh chúa phong sơn gây ra, họ cho rằng đó chỉ là thiên tai bất ngờ, hai người kia mặc dù biết rõ chân tướng nhưng vẫn làm như không thấy gì, Đô Mông cũng hoàn toàn không đề cập tới những gì hôm qua họ đã nghe hay thấy, cho nên cuộc trò chuyện càng ngày càng đi sang chủ đề khác.
Tất cả bọn họ vừa đi về hướng phía Tây, chuẩn bị vượt qua vùng núi, quay trở lại vùng đất Đặng Châu và bàn bạc về những thứ khác.