Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hữu Tư lập tức gật đầu.

“Bạch nữ hiệp dung bẩm.” Đúng lúc này, Tần Bảo chạy nhanh tiến lên, nhân cơ hội chắp tay công đạo, lại đem chuyện xảy ra lúc trước tỉ mỉ nói lại một lần với đối phương: “Lúc trước có chút tin tức lén lút chưa dám dễ dàng lộ ra ngoài... Chuyện là như thế này...”

Nói xong lời cuối cùng, Tần Bảo thành khẩn cầu tình: “Mong nữ hiệp cùng các vị đại hiệp thông cảm, trong thôn ta tiếp nhận người này là có nguyên nhân, tuyệt đối không phải là muốn cố ý bao che.”

“Triều đình cũng không quy định bắt kẻ chiến bại về chịu tội.” Nghe đến đó, trong đội ngũ cẩm y bộ khoái có mấy người tuổi trẻ lập tức giương giọng cười lạnh nói: “Nếu không thì miếu đường chư công có một cái tính một cái, sớm đã đi thiên lao mở triều hội!”

Lời vừa nói ra, lập tức có người phụ họa, trong đội ngũ cẩm y cũng vang lên một trận cười.

Nhưng thật ra vị họ Hồ hắc thụ kia nhiều ít cũng ranh ma hơn một ít, chờ tiếng cười hơi ổn định lại mới khuyên một câu: “Tiểu Lý, lời này không cần nói lung tung, lại rước họa vào thân.”

“Thật ra, đào binh cùng bại binh không phải cùng một chuyện, mà từ xưa đến nay, đâu có không có nói là không trị tội bại quân.” Nữ tuần kiểm cũng hơi nghiêm mặt lại, đối với chàng thanh niên bản địa Tần Bảo rõ ràng có chút khó hiểu lại hiền lành giải thích một chút: “Chẳng qua bại quân nhiều có lực lượng, sau khi thất bại lui xuống lại không có vật chất gì, lại không có kỷ luật, có nhiều việc không thể chịu nổi, gây thiệt hại lớn với địa phương đó, lúc này mới nhiều lần dẫn tới đàn áp, truy nã... Mà lần này chúng ta lại đây vốn là được giao nhiệm vụ kiểm tra phía sau chiến trường... Cho nên ngươi cứ yên tâm, thu lưu binh lính bại trận không có gì không ổn, sẽ không có truy cứu đến thôn làng các ngươi, càng sẽ không liên lụy người nhi tử chưa trở về kia của Lưu thẩm.”

Tần Bảo thoải mái gật gật đầu, chỉ cảm thấy vị Bạch nữ hiệp này thật là vừa kiên nhẫn, vừa xinh đẹp, hơn nữa là một người lương thiện, trong lòng càng thêm có chút động lòng.

Mà Bạch Hữu Tư cũng quay đầu lại đi xem đồng bọn của mình: “Mọi chuyện đã hoàn toàn chính xác... Các ngươi thấy thế nào?”

“Chắc là trong lúc phản kháng.” Vẫn là bộ khoái hắc thụ việc nhân đức không nhường ai như cũ: “Nếu như tự thuật đều đúng toàn bộ, vậy thì là Nguyên Đại kia đã lừa quân hán kia ra, có ý định cướp bóc, bắt cóc gì đó, kết quả bị người nảy ra lòng ác giết ngược lại... Người giết người chính là người quân hán bại binh trẻ kia, tu hành chắc là loại hàn băng chân khí, bên kia con đường Bắc Hoang, trong kinh cũng có người truyền thừa nhà cao cửa rộng, không tính là hiếm thấy.”

“Hơn nữa người này vẫn là có nghĩa khí.” Bộ khoái bạch thụ kia cũng xen mồm vào nói: “Xem tình thế, chắc là hắn lại cõng thi thể của đồng bọn hắn tiếp tục lên đường... Tuần kiểm, Hồ đại ca, chúng ta thật sự phải truy bắt người này sao? Dưới bầu trời này mười người thì có bảy tám người là kẻ xấu, ngược lại là loại người như thế này càng ngày càng ít thấy.”

“Đại Tiền nói rất đúng, theo tin tức quân sự phía trước xác định, bại binh cũng không nhiều lắm, chúng ta chắc nên hồi kinh đi phục mệnh, cần gì phải làm khó loại hảo hán tử này?” Người họ Lý trẻ tuổi lúc này mở miệng trào phúng ‘ miếu đường chư công ’ cũng đi theo phụ họa: “Lần này triều đình để chúng ta tới Đông Cảnh là có ý gì, ai còn không biết chứ?”

“Lời nói tuy là như thế, nhưng dù sao cũng là một vụ án lớn liên quan đến năm mạng người, chúng ta thân là tuần kỵ bên ngoài của Tĩnh An Đài, nếu nhìn đến làm sao có thể không có đầu đuôi? Đó là tình cảm của ngươi có thể tha thứ, nhưng quy định thì sao, cũng phải giáp mặt đi xem rõ ràng mới được.” Bạch Hữu Tư suy tư một lát, nghiêm túc mà chống đỡ: “Như vậy đi, người này tuy rằng đã rời đi ba bốn ngày, nhưng cõng thoe thi thể, cho dù là có chút tu vi cũng đi không nhanh... Đại Tiền, ngươi lại đi trong thôn tìm Lưu thẩm kia nghiệm chứng một chút, đem chuyện Nguyên Đại cùng bại binh chứng thực, rồi sau đó lại lấy tốc nhanh chóng đuổi theo chúng ta.”

Bộ khoái bạch thụ trẻ tuổi kia cũng không hé răng, chỉ vừa chắp tay, liền cúi đầu đi ra khỏi cánh rừng, xoay người lên ngựa mà đi.

“Tiểu Lý, ngươi mang hai người trở về Châu Trung, đi đường lớn đi về hướng Đông Đô, nhưng phải thả chậm tốc độ, chờ tin tức của chúng ta...” Đãi nhân vừa đi, Bạch Hữu Tư lại nhìn về phía mặt khác một người: “Nếu có thể kịp thời tụ hợp lại thì liền cùng nhau trở lại kinh thành, nếu như ba ngày sau không thể tụ hợp, thì các ngươi không cần lo cho chúng ta, trực tiếp buông tốc độ, nhanh chóng trở lại Đông Đô, đem tin tức chuyến này thu được bẩm báo lên cấp trung thừa.”

“Tư tỷ yên tâm, tất nhiên sẽ không làm sai.” Tiểu Lý lúc trước còn đang cười đùa giờ cũng nghiêm túc thi lễ, sau đó xoay người lên ngựa rời đi.

“Hồ đại ca, chúng ta cùng đi thôi!” Cuối cùng nữ tuần kiểm nhìn về phía trợ thủ đắc lực của mình: “Người này cõng theo xác chết, căn bản đi không nhanh, hơn nữa rất có thể sẽ bị sông lớn cản trở, chính là có thể qua sông nhưng cũng sẽ bại lộ tung tích, chúng ta tất nhiên có thể đuổi theo.”

“Được.” Bộ khoái hắc thụ vẫn thong dong như cũ.

Cứ như vậy, nhìn thấy nữ tuần kiểm này hành động nhanh chóng dứt khoát, gần như là một khi xác định tin tức, liền quả quyết dứt khoát phân công thỏa đáng, sau đó liền muốn ly khai, Tần Bảo có do dự một chút, lại lấy dũng khí lớn đi lên:

“Bạch nữ hiệp!”

“Cái gì?” Mấy tên bộ khoái cẩm y xung quanh nghe vậy thì nhiều có tên bật cười thích ý, giống như là thấy nhiều không trách, nhưng thật ra nữ tuần kiểm kia vẫn hòa ái như cũ: “Còn chuyện gì lấn cấn sao? Không ngại nói cho ta biết chứ.”

“Không dối gạt nữ hiệp.” Tần Bảo đỏ lên mặt trả lời: “Trong đám người đã chết có hai người là cũng quen với ta... Người giết người cũng là ta làm chủ đưa vào đây, dựa vào tin tức hiện giờ mà xem thì nguyên nhân gây ra toàn bộ sự việc này hình như cũng có liên quan đến ta... Bạch nữ hiệp tận trung cương vị công tác, nhất định phải bắt được quân hán kia đối chất cho rõ ràng, ta làm sao không nghĩ đến việc giáp mặt để biết kết quả? Thị phi đúng sai, tiền căn hậu quả, nếu không thể biết được thỏa đáng, trong lòng cũng sẽ có chút bất bình.”

Nói xong lời cuối cùng, Tần Bảo nắm lấy bảo đao bên người trực tiếp cúi người xuống nói: “Còn mong Bạch nữ hiệp thành toàn.”

Bạch Hữu Tư hơi giật mình, tức khắc gật đầu: “Biết cưỡi ngựa không?”

“Biết!” Tần Bảo lập tức phấn chấn, ngẩng đầu đối mặt với nàng: “Hơn nữa còn có ngựa của mình!”

“Vậy cùng nhau lại đây đi.” Bạch Hữu Tư vẫn dứt khoát như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK