“Không phải như thế.” Phùng Tổng Kỳ tựa hồ có chút say tựa lưng vào ghế, hắn ta vuốt vuốt râu, liên tục lắc đầu: “Ta họ Phùng tên Dung, bản thân thật ra chỉ là một người tầm thường…”
“Từ một đứa con hoang lưu lạc đầu đường xó chợ, dựa vào tiền vốn mà tẩu tẩu các ngươi cho mới làm nên sinh ý này, vì thế ta mang ơn nàng cả đời, sau lại ở trong phố phường lôi kéo thế lực, dựa vào đại cơ duyên dời đô mà thành công làm quan, sau lại thành Tổng Kỳ, nói thật nếu nói ta có gì hơn người, thì chỉ có duy nhất một chuyện là tự hiểu lấy mình mà thôi…”
“Tiểu Triệu, ngươi còn trẻ, căn bản chẳng hiểu cái gì gọi là yêu vương giận dữ thì thây phơi ngàn dặm, cũng không hiểu được sóng gió lần này lớn đến mức nào, một án tạo phản của Dương Nghịch có hơn phân nửa là nguyên nhân bên trong, một cái khác là cho chiến chinh Đông Di đại bại, mấy chục vạn đại quân đều chạy trốn, đây là cái loại chuyện trời rung đất lở… Tình hình cụ thể ta không rõ, nhưng trải qua chuyện Đông Di đại bại vừa rồi, trãi qua chuyện một Thượng Trụ Quốc mưu phản bị tru di cửu tộc… Lần này lại thêm hai chuyện, chẳng lẽ có thể thiếu được hay sao? Chỉ sợ là tăng cũng không chừng!”
“Tổng Kỳ cho rằng, tình trạng này sẽ lớn đến đâu?” Trương Hành bỗng nhiên mở miệng ngắt ngang lời giải thích của đối phương.
“Lớn đến mức ngươi có thể biết rõ, những kẻ ăn tiệc xướng ca kia, bỗng nhiên bị kéo ra ngoài chợ trảm thị chúng.” Phùng Tổng Kỳ, cũng là Phùng Dung, nhìn Trương Hành mở miệng, tựa hồ bình thường lại không ít: “Thật giống như chuyện thiên lao Trấn Phủ Tư chỗ chúng ta đột nhiên giết ngỗng trắng vậy. Mà mấu chốt của chuyện này nằm ở chỗ thế tai họ, đó là Tể Tướng, Thượng Trụ Quốc, sợ là cũng chẳng tha, ta thân là người chờ lệnh phía dưới, lại càng phải nghe theo mệnh trời.”
Tiểu Triệu nghe thế nhất thời líu lưỡi.
Trương Hành cũng chẳng dám hé răng, chỉ rót cho bản thân một chén rượu, tự rót tự uống…. Với hắn, hắn tin tưởng lời mà Phùng Dung nói hơn bất cứ ai khác, bởi vì trong nháy mắt ấy, hắn nghĩ đến khi quân đi mở núi tại Đông Di bị truy binh ngăn trở… cũng thương những đào binh đó, nghĩ đến quê nhà cũng chỉ còn lại một mảnh đất đỏ.
Trương Hành có khó khi hoảng hốt xuất thần, Tiểu Triệu bên kia cũng sững sờ, Phùng Tổng Kỳ lại chẳng hề có ý trách tội, chỉ an tĩnh chờ hai người phục hồi tinh thần lại, lúc này mới tiếp tục nói chuyện.
“Đều là huynh đệ trong nhà, ta cũng không gạt các ngươi, tình thế chính là như vậy, nhưng nghĩ lại, cũng không đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện đầu đuôi đều phải xử trí sạch sẽ.”
Trương Hành đã sớm đoán trước, chỉ là không lên tiếng.
Tiểu Triệu bên kia ôm ngực: “Đại ca có chuyện gì thì cứ nói, có việc cứ phân phó.”
Tiểu Triệu nói như vậy rồi, Trường Hành cũng chỉ có thể mở miệng: “Tổng Kỳ có chuyện gì, chúng ta tự nhiên sẽ theo giúp, nhưng không biết tại sao lại chọn hai người trẻ tuổi nhất là bọn ta? Có chuyện gì chưa nói sao?”
“Không tồi, ta cố tình gọi các ngươi đến thật sự là có nguyên nhân.” Phùng Dung lần thứ hai đánh giá Trương Hành một chút, sau đó ánh mắt đảo qua mặt Tiểu Triệu, ngữ khí thẳng thắn thành khẩn: “Ta muốn lợi dụng các ngươi lạ mặt, đi làm vài chuyện đắc tội người ta… Các ngươi biết Bang Thanh Ngư phường Thượng Thiện không?”
Làm sao mà ta biết được? Trong lòng Trương Hành không còn lời gì để nói.
“Ta biết.” Tiểu Triệu đã uống đến mức mặt đỏ bừng, thốt lên: “Dưới sự giúp đỡ của Tôn lão đại… đã nhờ một vị công công ở Cung Bắc chiếu cố, nghe đâu sinh ý hơn hẳn đồng liêu khác, toàn ăn đồ thừa của hoàng cung.”
“Không sai.” Phùng Dung gật gật đầu: “Nhưng đây chỉ là mấy điều căn bản của Bang Thanh Ngư, chúng ta cũng chẳng quản đến, mà một bang phái lại độc bá một phường lớn như vậy, tuyệt không chỉ sinh ý lớn, mà nhỏ còn có buôn lậu đường sông, gái giang hồ, quán rượu, võ quán, sòng bạc, đòi tiền,… Những chuyện này còn thiếu hay sao? Đây cố tình là triệt hạ ta.”
“Ý của Tổng Kỳ là…” Trương Hành có hơi tỉnh ngộ: “Muốn cho bọn họ tạm thời thu tay lại?”
“Không sai.” Phùng Dung dùng đũa điểm điểm đối phương: “Tiểu Trương thích đọc sách, nói đến vấn đề này… Rốt cuộc thì những sinh ý đường sông kia có liên quan gì đến ta? Thứ ta bị tổn hại là thân phận mặt mũi, mà bốn phường này, là trực thuộc của ta, tương lai nếu nghiêm lên không thể nào thiếu sơ hở… Cho nên không riêng gì Bang Thanh Ngư, chỉ là Bang Thanh Ngư là cái lớn nhất, cũng là thứ yếu hại nhất, bởi vì phường Thượng Thiên gần phố Thiên, xa xa thì đối diện cửa hoàng cung, phiền toái nhất, mà ba phương khác thì cũng không thể thiếu một ít lộn xộn… Ta muốn bọn họ tạm thời thu mình lại, đừng gây họa cho ta.”
Hợp tình hợp lý như thế.