Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cho dù, Trương Hành không muốn liên quan đến họ, đám người đó lại chủ động lại gần đây- hai con thuyền để ngựa lên bờ rồi người cũng đi lên, mấy chục con ngựa cưỡi xếp hàng ở trên đê bờ sông lúc hoàng hôn, vừa rồi cũng đã định xuất phát, lại đột nhiên cùng nhau điều khiển ngựa, hướng tới vây quanh phía bên dưới cây đại thụ này.

Trương Hành ngẩn ra, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu nghiêm túc gặm bánh ngô.

Không có cách nào khác, thật sự là ý như trên mặt chữ không còn cách nào khác, trời còn chưa tối, nhìn khắp bờ đê sáng rõ, bên họ có tận mấy chục người, tất cả mọi người đều có đao kiếm chu toàn, còn đều là những người cường tráng to lớn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, không cần biết họ tới đây làm gì, lấy tu vi chân khí tu luyện khắc khổ của con mèo ba chân như mình, chẳng lẽ vẫn không tránh thoát đi được sao?

“Vị hán tử kia!”

Bọn kỵ sĩ xuống ngựa đỡ kiếm chen chúc tới, nhưng chắc chắn được huấn luyện bài bản, mấy chục người không một người hé răng nói một từ nào, nhanh chóng vây thành một vòng tròn quanh gốc cây đại thụ Trương Hành đang dựa ở trên bờ đê, sau đó có ba người trong đám người kia đi ra, từ trong đó một người cầm roi ngựa, vị đại hán to lớn mặt mũi tím tái nghiêm nghị mở miệng: “Huynh đệ Từ gia của ta vừa mới nói với ta người nằm bên cạnh ngươi kia có lẽ là người chết? Là như vậy thật sao?”

“Đúng vậy.” Trương Hành gặm bánh ngô, bình tĩnh gật đầu.

“Vậy mà có vẻ như ngươi khá bình tĩnh.” Vị đại hán nhanh chóng thu tay lại, lập tức thả lỏng một chút.

“Ta không có làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao không thể bình tĩnh?” Trương Hành hỏi lại.

“Ta đây lại hỏi một câu, người chết là gì của ngươi? Vì sao phải mang theo người chết?” Đại hán hơi hơi nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Hơn nữa vì sao người lại đầy vết máu?”

“Từ gia huynh đệ của các hạ không phải có thể từ nét mặt mà đoán được sao?” Sau khi đã trải qua hai lần đánh nhau, Trương Hành đã có thể buông bỏ cái gọi là kiêu ngạo, người đối diện có lẽ thật sự là loại người không có chuyện gì nên muốn tìm rắc rối, bản thân mình nhỏ nhen cũng không tốt, nếu đối phương thực sự có một chút cái gọi là hào khí giang hồ, không ngại ngang nhiên tự nhiên hơn một chút: “Ngại gì không để hắn ta đoán một chút?”

Đại hán vừa muốn nói gì đó, người bên cạnh hắn nhìn mặt mũi có vẻ như vẫn là một thiếu niên, lại mặc một bộ bố y cực to lớn, người trẻ tuổi này nhanh chóng mỉm cười nói:

“Là một huynh đệ trong quân đội nhỉ? Hai người các ngươi đều mặc quân ủng giống nhau, quần áo tuy rằng đều đầy bụi mù, nhưng nhìn rõ thì cũng là bố y có cấu tạo và hình dạng giống trong quân phát… Ở khu vực này, trong thời gian này, hẳn là hội binh thất bại trở về sau trận ở bãi Lạc Long.”

Trương Hành hơi đánh giá người đối diện một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nói rằng trận ở bãi Lạc Long thất bại, cũng không biết đã thất bại đến tình cảnh như thế nào?” Người nhìn có vẻ nhiều tuổi nhất trong ba người có khí chất của một văn sĩ trung niên nãy giờ vẫn luôn không mở miệng, cuối cùng cũng vuốt râu mở miệng: “Nếu không mạo muội xin hỏi một câu, hai mươi vạn tinh nhuệ rốt cuộc còn dư lại nhiều hay ít?”

“Ta nào biết được cái gì mà hai mươi vạn tinh nhuệ? Chỉ biết năm mươi binh lính trong một trung lũy quân ở trận hỏa chiến.” Trương Hành làm sao có thể biết được thất bại thảm hại đến mức nào, nhưng điều này không làm hắn chậm trễ nói ra sự thật: “Sau khi bị thương rồi tình lại, vị huynh đệ bên cạnh này của ta nói cho ta biết rằng, chúng ta hỏa chiến tận hai mươi ba ngày, khi bại trận từ trên xuống dưới chỉ còn mười bảy người. Sau khi chạy trốn thêm năm ngày, cũng chỉ dư lại hai người. Thật vất vả chịu đựng sống sót qua cơn mưa trên núi, khi đến nơi đất bằng ở Đăng Châu, kết quả là một trận đánh sống mái, cũng chỉ thừa một người và một cỗ thi thể.”

Tuy là những người kỵ sĩ xung quanh có kỷ luật tốt như thế nào, lúc này cũng không nhịn được mà có tiếng xôn xao nho nhỏ, cho dù là ba người thủ lĩnh này, tuy rằng có chút lòng gan dạ, hoặc có khí thế, hoặc khôn khéo, nét mặt cũng đều hơi cứng lại.

“Bây giờ ngươi muốn mang thi thể đồng đội mình về quê hương?” Một lát sau, vẫn là đại hán cường tráng mặt hơi tím kia phá vỡ sự trầm lặng: “Từng nói lời hứa hẹn?”

“Khi lên núi gặp được động đất, đường đều bị hủy hết, là hắn ta giúp ta chạy trốn, hiện giờ ta cũng nên giúp hắn ta trở về.” Trương Hành tiếp tục gặm một miếng bánh ngô, xem như là thừa nhận.

“Động đất sao?” Văn sĩ trung niên cười lạnh một tiếng, nhưng không có vẻ như là đang đặt câu hỏi.

“Muốn đi đâu?” Vị đại hán cường tráng mặt tím hỏi lại.

“Chỉ biết là Hồng Sơn, đến chỗ đó ta lại đi hỏi thăm tiếp.” Trương Hành nhìn thấy ác ý của đám người bọn họ đã mất đi, nói năng càng tử tế hơn chút.

“Không trách được… Người Hồng Sơn chú ý chuyện này nhất.” Đại hán cũng hơi cảm thán một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK