Chỉ là một chút nhạc đệm nhỏ nhỏ, tuy rất lưu luyến, nhưng cũng không thể trì hoãn việc lên đường. Buổi chiều mặt trời nhanh chóng ngả về đằng tây, Trương Hành đã đi ra khỏi khu vực vùng núi, đi tới một mảnh đất bình nguyên trước mặt... Hắn dừng xe đứng lại ở trên một sườn núi nhỏ, dưới ánh nắng mặt trời còn sót lại nhìn thấy cỏ cây tươi tốt, đồng ruộng mở mang, thành trấn, thôn xóm, con đường lần lượt hiện ra rõ ràng như một bàn cờ tung hoành. Hơn nữa mơ hồ còn nhìn thấy một dòng người,chiếc xe đang đi ở trên đường, dưới đồng ruộng còn có một vài nông phu đang bận rộn cày cấy.
Chỉ là một cảnh tượng vô cùng bình thường nhưng lại khiến hắn không kìm lòng được mà muốn đứng lại nhìn ngắm. Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ ước chừng mười lăm phút mới hồi phục tinh thần lại.
Tiếp theo sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu, tay nắm lấy la bàn, trong miệng thấp giọng niệm chú, ngay sau đó liền nhìn thấy kim đồng hồ la bàn bắn lên, chỉ hướng về một còn đường phía tây dưới ánh mặt trời đang dần lặn xuống.
Trương Hành bước trên con đường này, quả nhiên ở trời tối thì phía trước hiện ra một thôn xóm.
Nơi này là khu vực bình nguyên, thôn xóm tuy rằng vẫn có chút rách nát, nhưng quy mô lại khác so với những ngôi làng miền núi trước đây, ước chừng có mấy trăm hộ gia đình đang sinh sống, bên trong có mấy hộ nhà cửa rất rộng rãi, thậm chí mấy căn nhà bên ngoài còn vây lên một cái rào tre che chắn, lối đi vào thôn còn có năm sáu thanh niên trai tráng đang cầm cung tiễn thay phiên đi tuần tra.
Tiếp theo, có một chút ngoài dự đoán, mà cũng có một chút đương nhiên, Trương Hành đương nhiên bị mấy thôn dân đứng ra ngăn cản.
Sở dĩ ngoài dự đoán, là nói la bàn trong tay rõ ràng chỉ hướng về phía thôn này, Trương Hành muốn thực hiện lời hứa đưa mọi người về nhà, muốn tìm một con đường an toàn, tìm một nơi sạch sẽ, ăn một chút đồ ăn nóng chịu đựng qua đêm nay. "Kim la bàn" này có thể chỉ ra được phương hướng trong lòng, tuy rằng hắn dần dần không có nhìn thấy, nhưng ít ra đến nay nó tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn mất đi năng lực.
Điều đó là đương nhiên, càng rõ ràng hơn khi người đến là một người ngoài là thanh niên trai tráng, trên người còn mang theo vũ khí, càng quan trọng hơn là còn mang theo một thi thể đang tỏa ra hàn khí.
Suy bụng ta ra bụng người, đổi thành chính mình là người trong thôn thì cũng sẽ đứng ra ngăn cản.
Giằng co một lát, Trương Hành cũng không có kiên trì nữa mà quyết định đến một khu vực ngoài thôn để tìm một nơi ngủ nghỉ. Lúc hắn đang chuẩn bị thay đổi hướng xe cút kít, đằng trước thôn có một giọng nói dồn dập của người phụ nữ lớn tuổi vang lên.
"Nghe người trong thôn nói rằng kẻ tới là một người lính tham gia quân ngũ?
"Đúng vậy."
Trương hành trong lòng khẽ nhúc nhích, lập tức ngẩng đầu hướng về thủ thôn thanh tráng phía trước trả lời, ngôn ngữ thẳng thắn thành khẩn, trong xe trừ bỏ thi thể còn có hai cái mũ giáp, hai thanh trường đao sắc bén. Chờ hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện hỏi chuyện chính là một cụ bà tóc bạc, liền vội vàng hỏi lại: "Ta vừa mới trốn qua từ bên núi phía đông, đại nương có cái gì muốn hỏi?"
"Triều đình ở thật sự bị đánh bại ở phía trước sao?" Đại nương ngẩng cổ nhìn vào thi thể đang đặt trên xe, lại nhìn trên dưới đánh giá Trương Hành một chút, lúc này mới nghiêm túc tiến đến hỏi.
"Bại!"
"Ngươi là thuộc đoàn quân nào?"
"Trung lũy quân."
"Trường thuỷ quân thục sao?"
"Họ gì?" Da Trương Hành tê rần lại.
"Họ Lưu..." Đại nương cũng có chút khẩn trương.
"Không quen biết." Trương hành như trút được gánh nặng.
"Không quen biết thật ra cũng tốt." Đại nương cũng đột nhiên thở dài.
"Hóa ra đó là sự thật." Trương Hành Tình biết mình mà đối phương không cùng chung một suy nghĩ, nhưng cũng không khỏi nhìn thi thể Đô Mông mà cười khổ.
"Thi thể ngươi mang theo này là đồng bọn của trung lũy quân?" Người đang đứng canh giữ thôn đột nhiên ngắt lời, đây là một người trẻ tuổi thân hình cao lớn, lông mày như kiếm, hai mắt có hồn sáng ngời, quần áo mộc mạc căn bản không che được một thân cơ bắp.
"Không sai, chính là đồng bọn của trung lũy quân, là người Hồng Sơn." Trương Hành cũng lười che dấu. "Bởi vì là người Hồng Sơn lúc nào cũng chú ý việc lá rụng về cội, cho nên trước khi chết giao phó ta đem hắn đưa về nha..."
"Người Hồng Sơn đúng thật là để ý đến việc này." Có người chen vào phụ họa.
"Nào chỉ có người Hồng Sơn, có ai mà không muốn lá rụng về cội." Có lão nhân cúi đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Nhưng sao lại phải mang theo hàn khí?" Lại có thiếu niên tò mò.
"Là do ta độ chân khí, sợ thi thể bị hỏng."
"Ngươi cũng là người tu hành?" có một thanh niên trai tráng khác kinh ngạc đánh giá.
"Chỉ là một kỹ xảo thô thiển trong quân mà thôi." Trương Hành như nhận ra được cái gì đó, nhanh chóng giải thích. "Bất nhập lưu."
Nhưng tiếp nghênh đón hắn lại là một đoạn không khí trầm mặc, rất lâu sau đó mọi thứ giống như tình thế bất đắc dĩ lần thứ hai.
"Chỉ có một người, vậy đến ở nhà ta, ăn bữa cơm rồi nghỉ tạm trên giường con trai ta vậy."
Đại nương đang đứng trầm mặc giữa đường đột nhiên mở miệng, lời nói được một nửa lại chuyển đối tượng, hướng đến những người trẻ tuổi đang đứng bảo vệ thôn: "Rốt cuộc cũng chỉ là một người, trong thôn chúng ta chưa kể đến còn có mười mấy tráng đinh nữa. Tần gia Nhị Lang, ngươi cũng là một người có bản lĩnh, không sợ hắn...
Hơn nữa, nguyện ý đưa hắn về nhà cũng không phải là không tuân theo quy củ... Còn có thi thể kia, thời buổi này, ai còn kiêng kị điều này chứ... Để hắn vào đi."
Lời vừa nói ra, các thôn dân vây xem chung quanh nghị luận sôi nổi, có vài người gật đầu, vài tên thủ thôn trẻ tuổi lại hơi hoang mang do dự mà nhìn về người trai tráng đang đứng ở đằng trước.
Người trai tráng bị nhìn thẳng đó tên là Tần Nhị Lang, ánh mắt hơi đảo qua lối vào thôn rồi gật đầu: "Nếu Lưu thẩm nguyện ý giữ người lại cả đêm cũng không sao, ngươi liền hứa với chúng ta chỉ ở tạm nơi này một đêm. Nhưng ngày mai phải lập tức rời đi... Hiện tại ta đưa ngươi vào thôn, sáng sớm ngày mai cũng là chính ta đưa ngươi ra ngoài. . . Không cần tự cho là thông minh, nếu không đừng trách cung của ta không có mắt."
Trương Hành không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói lời cảm tạ, người ta trong lúc này chấp nhận cho hắn ở lại thì hắn cũng cần phải biết ơn rồi
Một đêm nay, vị Lưu thẩm này tuy không nói là đem hắn coi như con trai mình mà đối đãi, nhưng cũng cực kỳ chu đáo, không chỉ chu cấp cho ăn ở mà còn giúp đỡ Trương Hành. Giúp giặt sạch đôi giày dính đầy bùn đất, còn cung cấp thức ăn khiến cho trong lòng Trương Hành có chút hổ thẹn cùng bất an .
Rốt cuộc thì sáng sớm ngày mai hắn cũng phải rời đi, cũng không thể chỉ vì một bữa cơm mà ở lại báo đáp được.
Nửa đêm trước không có việc gì xảy ra, Trương Hành ngủ được một giấc yên ổn.
Nhưng chờ đến sau nửa đêm, đột nhiên có tiếng người gõ cửa dồn dập.
Tuy đang mơ màng ngủ lại bị một hồi âm thanh quấy rầy, Trương Hành cũng nhanh chóng bật dậy rờ lấy thanh đao bên cạnh. Mới bước ra cửa phòng đã thấy Lưu thẩm khoác áo ra mở cửa đón một người tiến vào.
Người tới tuổi còn trẻ, dáng người nhỏ nhẹ, hình như người này chính là người ban ngày đã xuất hiện ở cửa thôn, nhưng lại cũng không phải cái người dẫn đầu Tần Bảo. Người vừa vào đến cửa đã trực tiếp nhìn về phía Trương Hành, khẩn trương nói:
"Đào binh kia... Chạy nhanh đi thôi! Tần nhị kia đã chạy đi báo quan rồi. Quan sai kia nói sẽ nhanh chóng đến bắt người"