Trương Hành sửa hầu bao treo ở bên hông, đem bao bạc nhét vào trong lòng ngực, quấn thật chặt, chào hỏi một cái liền mời người đi hỗ trợ thả thang mộc xuống, từ phố Thủy đi về phía phường Tu Nghiệp.
Đến lúc này, bên ngoài đã là hoàng hôn, phố Thủy an tĩnh lại không ít, nghĩ đến ngoại trừ những chợ đêm được chỉ định, những nơi khác sớm đã tịnh phố, nhưng chẳng sao cả, Trương Hành mặc trang phục hổ tịnh phố, ai cũng không sợ, chỉ cầm theo đèn lồng, đi dạo rồi về cửa của phường Tu Nghiệp, sau đó hơi nâng giọng gọi Lưu lão ca.
Lưu phường chủ cũng không dám mở cửa phường, thế nhưng lại thả một cái thang xuống để Trương Hành leo lên.
Trương Hành cầm theo lồng đèn, đặt trên đầu tường, treo đèn lồng lên, mượn Lưu phường chủ một tay, sau đò trực tiếp đi lên. Sau đó lại chờ đối phương cất thang thật tốt, mới đốt đèn lồng đi về tiểu viện của mình, mà Lưu lão ca rất chu toàn, đại khái là thấy Trương Hành mới uống rượu xong, thế nên mới lặng lẽ đi theo hắn vài bước, mãi cho đến khi đến trước cửa tiểu viện mới dừng lại.
Nhưng cũng chính lúc này, Trương Hành đi đến cửa tiểu viện không những không mở cửa mà ngược lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng Lưu phường chủ phía sau mình.
Lưu phường chủ bị nhìn chằm chằm đến mức phát run, nhất thời cũng giật mình tại chỗ, sau một lúc lâu mới cười gượng ra tiếng: “Trương giáo úy hôm nay uống say rồi? Muốn lão ca mở khóa cho ngươi?”
“Không phải.”
Trương Hành chờ đối phương mở miệng, cười như không cười: “Ta bỗng nhiên thanh tỉnh, nhớ đến chút chuyện… Phường chủ biết Phùng Tổng Kỳ của bọn ta sao?”
“Lời này làm sao thế, Phùng Tổng Kỳ quản lý bốn phường nãy, tuy nói một thuộc Tĩnh An Đài, một thuộc huyện Hà Nam, nhưng dù sao cũng trùng nhau, thế nào lại không biết?” Lưu phường chủ lập tức chẳng biết nói gì.
“Trách không được.” Trương Hành bật cười mà chống đỡ: “Ta đang nói, sao hai đồng bạn kia của ta chưa bao giờ vào viện của ta, ta cũng chưa từng đề cập qua, làm sao Phùng Tổng Kỳ lại biết chuyện ta thích đọc sách…”
Lưu lão ca tức khắc có chút bất kham, nhưng tối lửa tắt đèn vẫn còn trụ được: “Trương giáo úy hà tất đem chuyện mà trong lòng mọi người đều biết để bắt bẻ? Tổng Kỳ nhà ngươi ở bốn phường này qua lại bao nhiêu năm, cũng có chút bản lĩnh, hắn là người có bản lĩnh, ở trong mắt chúng ta chẳng khác nào là quân nhân nhất đẳng, hắn đem người an bài ở nơi này, lại bảo bọn Vương giáo úy thuận miệng hỏi một câu, ta có thể không trả lời sao? Huống hồ ngươi nói ngươi thích đọc sách chứ có nói thích xem gì đâu? Chính ngươi đơn độc vậy thôi! Lại nói, hôm nay sau khi uống bàn rượu này, về sau không ai đến hỏi ta ngươi ở nhà làm gì nữa, không bằng dừng lại ở đây đi!”
“Ta cũng chẳng có ý oán trách lão ca.” Trương Hành lắc đầu cười: “Uống nhiều quá, đầu óc không tốt, đừng để ý.”
Lưu phường chủ nhanh chóng chắp tay, sau đó cầm lồng đèn xoay người rời đi.
Mà Trương Hành cũng lập tức lấy chìa khóa ra, lảo đảo tự mở cửa.
Cũng chính là lúc một người đã đi vài bước, một người chuẩn bị đẩy cửa vào, Trương Hành bỗng nhiên đứng trên ngạch cửa quay đầu lại hỏi: “Lão ca làm phường chủ bao nhiêu năm rồi?”
“Mười hai năm.” Lưu phường chủ cầm lồng đèn quay đầu lại nhìn hắn.
Trương Hành gật gật đầu, lảo đảo đi vào cửa, cũng không dọn dẹp đèn lồng bên ngoài mà trước tiếp cất ở ngoài cửa lớn, sau đó dựa vào cửa hít sâu một hơi, nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh ngộ, nhanh chân lảo đảo đi vài bước, ngã ngồi lên trên ghế trong đình viện, lúc này mới híp mắt đỡ đầy, nhìn bầu trời đầy sao mà suy tư.
Thì ra, vừa rồi Trương Hành cố ý dừng lại trước cửa, vốn định hỏi người kia về việc phân phối kinh doanh màu xám trong xưởng này, không chỉ là hỏi thăm thông tin, cũng định nhắc nhở vị phường chủ này một chút, có ý tứ chiếu cố… Kết quả vừa mới quay đầu bỗng nhiên giật mình một cái, nghĩ đến lúc hai người bắt tay trên tường, vết chai trên tay đối phương là cùng loại với vết chai trên tay mình, sau đó đột nhiên phát sợ, thế cho nên sau khi say rượu thất thố, cố tình lộ ra chân tướng, cuối cùng lại lợi dụng chút thời gian, mới đem tất cả nghi vấn hoặc là những thứ giấu diếm bên trong lời nói đều lừa gạt cho qua.
Đương nhiên, hắn ở trong đình viện nửa thật nửa giả rầm rì một lát, nhưng tai vẫn lắng nghe tiếng bước chân xa xa ngoài vách tường, Trương Hành lại cảm thấy bản thân mình chuyện bé xé to.
Rốt cuộc, không nói đến Lưu phường chủ lúc còn trẻ hẳn là cũng từng tập võ, đó thật sự đã là chuyện xưa rồi, thậm chí chút ý đồ kia, cũng chẳng quan hệ gì với hắn.
Bản thân hắn sợ cái quỷ gì!
Nghĩ đến đây, men say của Trương Hành trỗi dậy, liền ngay cả chuyện đả tọa kinh mạch cũng không làm, cứ thế ở trong đình viện vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, đã ngủ mất.
Mà nghe thấy tiếng ngáy thông thuận này, Lưu phường chủ bên ngoài vốn là đã đi từ sớm rồi thế nhưng bây giờ lại mới nhẹ nhàng không tiếng động rời đi.