Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão phụ nhân cười cười vừa định nó gì, thì bỗng nhiên ngẩn người cùng với Vương “giáo úy” đứng cạnh, một lúc sau, mới vừa chạy vừa chỉ tay về hướng lầu hai: “Nhanh chân đi thôi, ta đưa rượu ngon đồ ăn nóng đến cho mọi người.”

Trương Hành gật đầu, lên lầu, lão vương cũng quay đầu lại kêu tiểu Triệu đang đùa với cô hầu gái.

Phùng tiểu kỳ đến đã lâu, ngồi cùng với bảy tám “giáo úy” khác trong phòng.

Nhìn tư thế này, biết đây là trụ sở riêng của cấp dưới Tĩnh An Đài đông Trấn Phủ Tư, nếu không biết thì chắc còn tưởng là bang hội nào đấy trong giang hồ.

Đương nhiên, xem ra cũng không khác biệt lắm.

Trương Hành cũng không làm ra vẻ, như cũ chắp tay thăm hỏi, xưng:

“Kỳ chủ.”

“Kỳ chủ cái gì?” Nghe tên hiệu, Phùng họ Tổng Kì cùng lắm bốn mươi tuổi mỉm cười, tiến lên nâng đối phương dậy, không còn sự lãnh đạm của mấy ngày trước, thay vào đó là sự hòa ái: “Trừ phi gặp chuyện gì đó, thì đời này của ta khó có thể đi lên được nữa, xưa nay ta cũng không thèm để ý chuyện này, đều là người trong nhà cả, kêu ta một tiếng huynh trưởng là được rồi…tiểu Trương người trẻ tuổi như vậy, nghe nói cả ngày tay không rời sách, ắt hẳn tương lai tiền đồ sáng lạn.”

Trương Hành liên tục lắc đầu, thành khẩn như cũ: “Chỉ là lòng hiếu kì hơi lớn, cảm thấy đọc sách có thể thõa mãn được, những cái khác thì không được hay lắm…để Kỳ chủ chê cười rồi.”

“Không sao.” Phùng Tổng Kì khoát tay, chỉ vào ba ghế trống, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Lão Vương và tiền trinh đều nói ngươi là người xứng đáng, nhưng có một chuyện, nều không thể hỏi rõ ràng, thì trong lòng ta sẽ luôn bất an…tiểu Trương, trước đây người làm gì?”

“Ở trong quân chính.” Trương Hành không có nữa điểm do dữ, cũng không có ý giấu diếm.

“Chúng ta nhìn hành động của ngươi, đều đoán được ngươi là người xuất thân từ trong quân ngữ.” Dưới Phùng Tổng Kỳ, trừ laxp Vương dưới lầu đã biết, gàn như mọi người dều biến sắc, thế nên bọn họ trầm ngâm một hồi rồi mưới hồi phục: “ Không ngờ tới vậy mà lại là thượng năm quân…tiểu Trương, ta lại hỏi ngươi một câu, thượng năm quân không phải không còn cùng người Đông Di tác chiến sao?”

“Các vị ca ca ở đây đều là người hiểu tình thế hiện nay, hẵn là cũng đã đoán được.” Trương Hành không gấp, nữa thật nữa giả đáp: “Dương Thận tạo phản, chặt đứt quân lương, phía trước sớm đã đại bại…hiện giờ ở kinh thành, cũng không biết là do triều đinh cố tình phong tỏa tin tức, hay là do thế trận quá thảm, nên chưa truyền tin tức tới được, dù sao theo những gì ta biết, thượng năm quân trên cơ bản đã hoàn toàn mất tích, một mình ta trên đường trở về gặp được một đội cẩm y tuần kỵ, bọn họ đeo thắt lưng đen hành sự vẫn còn giữ được công đạo, giúp ta viết công văn, sau đó trở về Tĩnh An Đài ở…Bất quả, lúc ta trở lại kinh thành mưới phát hiện, những người xưa kia ta có quan hệ ở trong quân, hiện nãy cũng đều không có tin tức, như mò kim đáy biển, ta tuy ở lại chốn cũ, nhưng cũng giống như là tới nơi ở mới, vậy nên chỉ có thể mỗi ngày đóng cửa đọc sách.”

Dưới lầu vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, trên lầu lại trầm mặc không tiếng động.

Cách một lúc lâu sau, vẫn là Phùng Tổng Kì cười khổ một tiếng: “Kỳ thực chúng ta làm quan, tin tức vẫn luôn biết nhiều hơn so với người bình thường một chút, Dương Thận làm như vậy, ai cũng có thể đoán được tiền tuyến ắt sẽ bại, hơn nữa còn là đại bại, không nghĩ lại còn thảm hơn, thua đến mức chỉ còn linh tinh vài ba người trở về, thua thảm còn hơn cả chữ thảm…Hiện tại hai mươi vạn binh tinh nhuệ đã không còn, người Đông Di chắc chắn sẽ quay lại quấy nhiều vùng duyên hải, tin tức này sớm hay muộn cũng sẽ lan truyền nhanh chóng, hơn nữa tên nghịch tướng họ Dương đạp Trung Nguyên một cú như vậy, Đông Đô nơi này sớm sẽ vấy lên một đợt sóng to gió lớn, đến lúc đó nhà chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Một tràng này, mấy câu đầu tựa hồ là nói với Trương Hành, nhưng lúc sau dường như là nói với tất cả mọi người, mà mọi người trong phòng cũng liên tục gật đầu.

“Nhưng mặc kệ ra sao, những tiểu tiết tiểu Trương và chúng ta suy đoán ắt cũng không khác lắm, coi như cũng yên tâm.” Phùng Tổng Kì phục hồi tinh thần, tiếp tục thở dài: “Từ nay về sau, phố thủy có một phần của hắn…Mới đến, lại là người vừa bò ra từ chỗ chết, thế nên cũng không cần phải phân việc gì quá nặng nhọc cho hắn…Còn có, buổi tối lúc báo cáo công việc cũng không cần thiết phải đến tận đây, có rảnh thì tới nơi này chơi là được.”

Nói xong, không đợi Trương Hành cảm tạ, Phùng Tổng Kì trực tiếp đứng dậy bước ra ngoài, mọi người cũng nhanh chóng đứng dậy tiễn đi, nhưng lại bị hắn xua xua tay ý bảo không cần phải khách sáo. Lúc mọi người ngồi xuống không lâu, Phùng Tổng Kì vẫn chưa trở lại, ngược lại một bàn chay mặn cũng đã nối tiếp được bưng lên, một đám người ở đây có lẽ cũng là thói quen, trực tiếp ăn uống thỏa thích.

Duy chỉ có lúc nhắc tới kẻ làm cho thế cục đại bại, thì không nhắc đến Trương Hành, ngược lại nói đến gạo và mì khô cùng với hình của tên phản đồ họ Dương, cùng với chuyện Đông Di quấy nhiễu vùng duyên hải, bao gồm cả nơi vô cùng sầm uất- Trường An cùng với Đông Đô Lạc Dương - Hà Nam chiến tranh như thường lệ.

Tất nhiên, cũng có người ngẫu ý đề cập đến “sinh ý” của thủy phố, trên cơ bản cũng là một bang hội khác trên cùng một con đường, thậm chí còn cùng tranh giành tin tức với bang hội khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK